Chương trước
Chương sau
Tả Thiệu Khanh hoàn toàn trở nên bận rộn, hận không thể tách một ngày thành hai ngày, có lúc bận đến khuya liền trực tiếp ngủ ở nha môn Tri phủ.
Vốn là tân quan nhậm chức, y cũng có thể chuyển vào phủ đệ thuộc về Tri phủ, nhưng tòa nhà này trước đây là Lâm Chí Hào ở, sau khi bị kê biên tài sản khắp nơi lộn xộn chịu không nổi, Tả Thiệu Khanh cũng không thích bày bố kia, liền bảo La Tiểu Lục ở Hạc Thành tìm nhà.
Tả Tiểu Lang bị phụ thân lăn lộn vài ngày, cả người đều mệt mỏi, phờ phạc, Lục Tranh ngày đó trở về, nhìn thấy bé bộ dáng đáng thương nhìn về phía đại môn, ngày hôm sau mang người đến thủy sư doanh.
Tiểu gia hỏa một mặt tinh lực dồi dào bị triệt để khai thác, Lục Tranh kiểm tra cốt cách của bé, phát hiện bé là nhân tài luyện võ, vì vậy để cho Ẩn Nhất trở thành sư phụ nhập môn của bé, tuổi còn nhỏ thì để cho bé bắt đầu tập võ.
Tả Thiệu Khanh sau khi biết chuyện này, thật sâu sắc cảm thấy mình người phụ thân này không hoàn thành trách nhiệm, hơn nữa cũng lo lắng Tả Tiểu Lang mỗi ngày luyện võ cực khổ, vì vậy ngày chẵn thì mang Tả Tiểu Lang đi nha môn, trong nha môn quan văn nhiều, trong đó người nhàn rỗi không có việc gì nhiều, chọn một tiểu quan trẻ tuổi nhìn thuận mắt dạy Tả Tiểu Lang vỡ lòng.
Tả Tiểu Lang đối với luyện võ biểu hiện ra hứng thú thật lớn, đối với học chữ luyện chữ thì khác biệt rất lớn, ngồi không đến nửa canh giờ liền bắt đầu ở trong nha môn chạy tới chạy lui, khi thì thả sâu róm vào trong chén trà sư gia, khi thì nhét địa long vào trong giày nha vệ.
Bé ở trong núi lớn lên, tập quán lỗ mãng, thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn, mấy nhamôn vây quanh bé cũng chưa hẳn có thể bắt được người, thường làm cho ngườitrong nha môn người ngã ngựa đổ mới thôi.
Chỉ có điều, chỉ cần Tả Thiệu Khanh quát một tiếng, bé cũng sẽ ngoan ngoãn dừngchơi đùa, dùng cả tay chân chui vào trong ngực Tả Thiệu Khanh, không ồn ào khôngnáo loạn, uốn éo ở trong ngực Tả Thiệu Khanh mở to đôi mắt đen bóng nhìn bốn phía.
Tả Thiệu Khanh vốn không thật sự tính toán để Tả Tiểu Lang học sớm như vậy, bởi vậy tùy bé chơi đùa, chỉ là có đôi khi thấy bọn thuộc hạ bị ăn hiếp quá, thì giả vờ nghiêm khắc dạy dỗ bé vài câu, quay đầu thái độ mềm mỏng nói lời xin lỗi.
Không có người sẽ thật sự cùng đứa nhỏ hai ba tuổi so đo, huống chi Tả Tiểu Langlớn lên không tệ, bướng bỉnh lại không tùy hứng, vẫn là rất được toàn bộ nha mônhoan nghênh.
Vương gia hao tốn thời gian gần một tháng mới rốt cục tra rõ ràng chuyện năm đó, biết Vương Chấn Hải xác thực có đứa con lưu lạc, cộng thêm tra được Tả Tiểu Lang chỉ là Tả Thiệu Khanh nửa đường nhặt được, càng thêm khẳng định đứa bé kia là huyết mạch Vương gia.
Có nhận thức như vậy, Vương gia lại càng gần gũi với Tào bang, chỉ là mười lần cóchín lần không chạm mặt ba phụ tử Tả Thiệu Khanh, mấy người phụ tử Vương Húchợp lại tính toán, quyết định vẫn là trước đoạt lại quyền chưởng quản Vương gia,như vậy lực lượng bọn họ mới càng đầy đủ một chút.
Trăng lên giữa trời, Tả Thiệu Khanh mới từ nha môn đi ra, Tả Tiểu Lang chơi một ngày đã mệt ngủ, được La Tiểu Lục ôm vào trong ngực.
“Tam gia, chúng ta không cần dốc sức liều mạng như vậy chứ? Ngài cũng nửa tháng không ngủ ngon.” La Tiểu Lục nhỏ giọng phàn nàn nói.
Nó ở chỗ cách nha môn không xa tìm được tòa nhà, còn không lớn bằng Khanh Lộ Uyển trong trấn quốc công, nhưng hơn ở chỗ thanh nhã, nó cảm thấy Tam gia nhàmình sẽ thích.
Nhưng những ngày này Tả Thiệu Khanh bận rộn chân không chạm đất, ngay cả liếc mắt cũng không có thời gian, cũng may chủ cũ tòa nhà biết là Tri phủ đại nhân có ý mua, không dám lấy giá cao.
“Gia tư lịch cạn, không nắm chặt thời gian làm ra chút công trạng, sao có thu phục được đám hồ ly lớn nhỏ kia?”
“Ngài thế nhưng là phu nhân Trấn quốc công, nào có người dám cùng ngài đối nghịch?”
Tả Thiệu Khanh cười gõ ót nó: “Ngươi nha, nghĩ cũng quá đơn giản, quan trường là chỗ nào? Không thiếu nhất chính là ngươi lừa ta gạt, biểu hiện ra không dám đắc tội có cái gì dùng, âm thầm vụng trộm làm chuyện mờ ám không hẳn không dám làm.
Huống chi ta muốn chính là nắm trọn toàn bộ nha môn Tri phủ trong tay, ngay cảnha môn nho nhỏ cũng không khống chế nổi, quan huyện tầng dưới thì càng khó sai bảo, gia cũng không cần một đám thuộc hạ bằng mặt không bằng lòng.”
“Vậy cũng nên lo lắng thân thể một chút, ngài xem ngài cũng gầy đi rồi.”
Tả Thiệu Khanh trong đầu hồi tưởng lại đêm qua người nào đó cũng ghét bỏ y cả người xương cốt cấn người, nhớn nhác phản bác: “Gia đây là cao lên, tự nhiên liền gầy.”
“Nha…” La Tiểu Lục qua loa lên tiếng, nói rõ không tin.
Tả Thiệu Khanh hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là bất mãn với La Tiểu Lục, hay là bất mãn với nam nhân ghét bỏ y không có thịt, y tiếp nhận Tả Tiểu Lang ngủ say, chui vào trong kiệu.
Bởi vì sợ đêm hôm khuya khoắt thanh âm xe ngựa quá lớn, y ra vào liền đổi thànhngồi kiệu, hơn nữa kiệu lớn bốn người ngồi, y còn hơi có cảm giác quan lão gia.
Cổ kiệu được khiêng lên bốn bề yên tĩnh, không hề có cảm giác xóc nảy, Tả Thiệu Khanh cúi đầu nhìn mặt vật nhỏ ngủ, nói nhỏ: “Đi ra biển phơi vài ngày, mặt đều đen.”
Nhìn lại nhìn, mí mắt Tả Thiệu Khanh cũng bắt đầu đánh nhau, dựa vào trong kiệu rất nhanh thì nhắm nghiền mắt.
Bên ngoài kiệu truyền đến một tiếng quát chói tai: “Người nào lén lút?” Tả Thiệu Khanh mơ màng vén rèm lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tam gia, phát hiện đằng sau có người lén lút theo sát, hình như từ lúc chúng ta rờinha môn vẫn luôn đi theo.”
Thời gian không quá một phút, một thị vệ cao lớn mang người bám theo đi đến, đối phương hình như đang mưu cầu giải thích cái gì.
Tả Thiệu Khanh cảm thấy thanh âm kia rất quen, đang muốn hạ kiệu liếc mắt nhìn, chợt nghe thấy La Tiểu Lục cả kinh kêu lên: “Tại sao là ngươi? Vương tam gia khuya khoắt đi theo chúng ta làm gì?”
“Ta…ta, cái kia…” Vương Chấn Hải ấp úng nói không ra nguyên do.
Nhưng Tả Thiệu Khanh làm sao không đoán ra ý đồ đến của hắn ta? Y vô thức cúi đầu nhìn Tả Tiểu Lang, đúng lúc chống lại đôi mắt hơi mê mang.
“Phụ thân…” Tả Tiểu Lang nâng cao tính cảnh giác, thanh âm bên ngoài lớn như vậy làm sao có thể ngủ nữa.
“Không có việc gì, ngủ đi.” Tả Thiệu Khanh tạm thời không muốn để ý tới Vương Chấn Hải, y gõ kiệu, căn dặn nói: “Tiếp tục đi.”
Kiệu cách mặt đất, Vương Chấn Hải nhìn chằm chằm vào màn rèm rung rung ánhmắt sáng quắc, thanh âm Tả Tiểu Lang gọi hắn ta cũng nghe vào trong tai, chỉ cảmthấy tim bị cái gì đó nặng nề gõ một cái, đau nhức.
“Đợi một chút.” Hắn ta gọi Tả Thiệu Khanh lại, do dự hỏi: “Tả đại nhân có thể chothảo dân một chút thời gian?”
Trong kiệu truyền đến thanh âm mệt mỏi của Tả Thiệu Khanh: “Quá muộn, có việc ngày mai lại đến nha môn Tri phủ nói.”
La Tiểu Lục là người biết rõ chuyện, đối với Vương Chấn Hải thật sự không có thiệncảm gì, đẩy người ra, đi theo cỗ kiệu rất nhanh rời khỏi.
Kiệu được trực tiếp khiêng vào tiểu viện Tào bang, Lục Tranh nhìn kiệu đặt xuống đất lại không có người đi ra, cau mày vén rèm lên, chỉ thấy một lớn một nhỏ ngủ say sưa.
Nhẹ nhàng ôm hai phụ tử ra, Tả Tiểu Lang mở mắt ra nhìn thấy là Lục Tranh, lập tức lại an tâm nhắm nghiềm hai mắt, mà Tả Thiệu Khanh từ đầu đến cuối không tỉnh lại.
Lục Tranh đặt người lên giường, đứa nhỏ đưa cho La Tiểu Lục mang đi, vắt khăn laungười cho Tả Thiệu Khanh, đến lúc cởi quần áo Tả Thiệu Khanh, nhìn thân thể dưới ánh đèn hiện ra màu sắc mê người, thân thể Lục Tranh cũng không thể tránh khỏihưng phấn.
Liếc nhìn lửa nóng dân trào nửa người dưới, lại nhìn Tả Thiệu Khanh ngủ bất tỉnhnhân sự, Lục Tranh bắt đắc dĩ đi về phía nhà tắm tắm nước lạnh, đợi dục vọng lui đimới dám lên giường.
Nghiêng người ôm người yêu mình, Lục Tranh làm theo thường lệ sờ soạng một hồi, tuy không cẩn thận lại bốc lửa, nhưng cảm xúc gầy gò dưới tay vẫn là khiến cho hắn nhíu chặt mày.
Từ sau khi Tả Thiệu Khanh tiếp nhận chức vụ Tri phủ, hai người hầu như đều cực kì bận rộn, hắn hiểu tính cách người này, quan trường đấu đá cũng nên tự mình trải qua mới có thể phát triển, cho nên hắn không sử dụng lực lượng của mình giúp đỡ.
Ngón tay vuốt ve đôi má thon gầy của Tả Thiệu Khanh, Lục Tranh sáp đến hôn một cái, im ắng thở dài, tiếp đó vung tay tắt nến, ôm chặt người hơn một chút.
Hôm sau, lúc Tả Thiệu Khanh tỉnh trời vừa mới sáng, trong chăn ấm áp dễ chịu, ấmlô hình người trong ngực thật sự quá thoải mái, khiến người không muốn rời giường, thân thể quá lâu không thư giải cũng không khống chế được đứng thẳnglên.
“Lại tiếp tục cọ thì đừng nghĩ rời giường…” Lục Tranh thanh âm khàn khàn trầmthấp vang lên.
Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng cười lấy tay chân ra, tận lực xem nhẹ thứ đồ chống đỡ ở bên đùi: “Lúc nào thì tỉnh?”
“Sáng sớm lúc cọ trên đùi ta, người chết cũng nên sống lại.” Lục Tranh rút ra cánhtay bị đè một đêm, bóp eo y hỏi: “Đã tỉnh…Chúng ta cũng nên giao lưu sâu sắc một chút?”
Tả Thiệu Khanh nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Thời gian không sớm nữa, sẽ trễ giờ.”
Lục Tranh xoay người đè lên, cắn môi y hừ lạnh:”Không có ai quy định Tri phủ đạinhân cần phải trời chưa sáng thì đi nha môn?”
Tả Thiệu Khanh khóe miệng cong cong, hai tay khoác lên vai Lục Tranh, chủ động làm nụ hôn thêm sâu, cảm giác tuyệt vời gắn bó như răng với môi khiến cả người y rất khô nóng.
Đợi nụ hôn dài kết thúc, Tả Thiệu Khanh dùng sức nhéo bàn tay đang duỗi vào trong quần lót lụa của Lục Tranh, cười nói: “Lục công gia có nhu cầu, vãn sinh tự nhiênnên thỏa mãn ngài, ai bảo vãn sinh là phu nhân của ngài?”
Lục Tranh hơi thở dồn dập, cầm chặt tay y tốc độ vận động nhanh hơn, đồng thời bàn tay khác dò xét phía sau y, hai thân thể nóng bỏng trần trụi kề nhau, ma sát ramột mảnh hoa hỏa kích tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.