Chương trước
Chương sau
“Cẩu nô tài. Cút ngay. Bổn cung hôm nay chính là muốn vào xem, đến cùng là dạnghồ ly tinh gì mê hoặc hoàng thượng vứt bỏ toàn bộ hậu cung không thèm để ý.”
“Quý phi thứ tội. Hoàng thượng căn dặn, bất kể là ai không được sự đồng ý củahoàng thường đều không thể vào Lăng Tiêu Điện.”
Tào Tông Quan bị một trận ồn ào làm tỉnh giấc, đêm qua Chiến Viên Phong ra sức lăn qua lăn lại, trời sắp sáng hắn mới nằm ngủ, mà Chiến Viên Phong căn bản không ngủ liền thượng triều, cũng không biết hắn ta lấy đâu ra tinh lực.
Lắc lắc đầu mơ mơ màng màng, Tào Tông Quan rốt cục nghe rõ bên ngoài ồn ào là ở chỗ nào.
“Làm càn. Một hoạn quan nho nhỏ cũng dám cản đường bổn cung. Người đến…mang nô tài phạm thượng này xuống.”
“Quý phi nương nương, nô tài chính là tùy tùng bên cạnh hoàng thượng, nên xử trínhư thế nào là do hoàng thượng định đoạt.”
Tào Tông Quan nghe ra người kia là đại nội tổng quản cả ngày theo bên người Chiến Viên Phong, thanh âm của hắn ta không chói tai như những nội thị khác, ngược lại lộ ra chút khàn khàn, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến người không dám coi thường.
Nhưng Tào Tông Quan lúc này không có tâm tình bội phục hắn ta, nghĩ cũng biết bên ngoài nữ nhân được gọi là “quý phi nương nương” kia là vì ai mà đến.
Tào Tông Quan chỉ cần vừa nghĩ tới mình vậy mà giống như dã nam nhân bị chính thất bắt kẻ thông dâm, khắp người nóng đến hoảng sợ, chăn mềm mại dưới thân giống như đinh cấn cả người đau nhứt.
Hắn chịu đựng cả người khó chịu xuống giường mặc xong quần áo, đầu cũng không quay lại đi về phía cửa vào mật đạo.
“Công tử?” Một tiểu thái giám sốt ruột nhìn về phía hắn, trong chốc lát không biết xử lý việc này như thế nào.
Bước chân Tào Tông Quan thoáng dừng lại, tiếp theo kiên quyết mở cánh cửa kia ra.
Cho đến khi thân thể ở trong mật đạo u ám, Tào Tông Quan mới cả người không sức lực tựa ở trên vách tường, hắn cắn mạnh môi, vị rỉ sắt chát trong miệng khiến cho suy nghĩ của hắn dần dần rõ ràng.
Cùng Chiến Viên Phong ở bên nhau đã lâu, hắn vậy mà chậm rãi thích ứng quan hệcủa bọn họ, không để ý đến hắn chẳng qua là một nam sủng không thể để ngườithấy, hóa ra, một người vậy mà có thể ảnh hưởng hắn sâu sắc như vậy, ha ha…thật sựlà đáng buồn đáng thương.
Chiến Viên Phong là ai? Đây chính là thiên tử Đại Ương, là nam nhân có hậu cung khổng lồ, làm sao sẽ quên giữa mình và hắn ta chẳng qua là một cuộc giao dịch mà thôi?
Hắn chống vách tường đứng thẳng người, trong mắt chậm rãi đông lại ý lạnh hờ hững, bước chân kiên định đi về phía trước.
Chiến Viên Phong vừa hạ triều, liền có nội thị chạy tới hồi báo chuyện này, biết Tào Tông Quan không lộ ra trước mặt người mới hơi yên tâm, chỉ có điều…nữ nhân kia cũng dám ngang nhiên chống lại thánh chỉ, không trừng trị một chút cũng quá dung túng nàng.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Tiêu quý phi giáng xuống làm Tiêu quý nhân, cấm túc haitháng, về sau người nào dám xông vào tẩm cung của trẫm tất cả sung quân xuấtcung.”
“Vâng.”
Thánh chỉ vừa hạ xuống, toàn bộ hậu cung liền sôi trào, đa số phi tần đều ngấm ngầm cười như hoa nở, chỉ có một phần nhỏ thông minh ý thức được, hoàng thượng có lẽ thật sự có tân hoan.
Chỉ là, hắn vì sao không thoải mái nạp làm phi, mà phải lén lút che giấu?
Mọi người có các loại suy đoán khác nhau, trong chốc lát, toàn bộ hoàng cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, so với lúc đầu Chiến Viên Phong cả tháng không sủng hạnh hậu phi càng thêm kịch liệt.
Truyền đến truyền đi, cuối cùng chỉ có có hai loại đứng vững gót chân, nhanh chóng lan tràn ra ngoài cung.
“Nghe nói còn là đoạt kiều thê của một vị đại nhân nào đó, giấu ở trong tẩm cungcủa hắn, vì nàng, đã hơn mấy tháng không liếc nhìn phi tần khác.”
“Nói bậy. Ta nghe nói là hoàng thượng chuyển tính, thích nam phong, ở trong tẩmcung nuôi bảy tám thiếu niên tao nhã tuyệt thế, những phi tần tuyệt sắc kia cũng không thể lọt vào mắt xanh của hắn.”
“Điều này sao có thể? Chưa từng nghe nói hoàng thượng thích cái này, ta xem tin tức của ngươi tám phần là giả rồi.”
“Xùy, ngươi đây cũng không biết? Hoàng thường đã có thể đồng ý Trấn quốc cônglấy nam thê, vậy tất nhiên là không bài xích việc nam nam, nói không chừng, khửa khửa…lão nhân gia hắn muốn nếm thử món mới?”
“Vậy Tiêu quý phi kia thật đáng thương, vốn là quý phi được cưng chiều nhất biếnthành quý nhân nho nhỏ, sợ là sau này cũng không có cơ hội cất đầu dậy.”
Tả Thiệu Yến ở trong tửu lâu nghe các loại đồn đãi nhảm nhí hiếm lạ cổ quái, từ góc độ của mình suy đoán chân tướng chuyện này.
Trong tẩm cung hoàng đế giấu người, đây là việc tất cả mọi người đồng ý, chỉ là đối với người được giấu là ai, cách nhìn của mọi người không giống, Tả Thiệu Yến không cảm thấy, nếu là nam nhân, cho dù là người đã có thê tử, Thiên Phượng đế cũng không cần giấu kĩ như vậy.
Nhưng nếu là nam sủng, Thiên Phượng đế cũng như thường có thể thoải mái lộ ra, chẳng qua là một nam sủng mà thôi, còn có đại thần vì chút việc nhỏ đó khó xử hắn sao?
Cho nên nói, thân phận người này chỉ sợ rất không tầm thường, hoặc là thân phận khiến cho người trong thiên hạ không cách nào tiếp nhận, hoặc là Thiên Phượng đế muốn bảo vệ dạnh dự của người ấy.
Từ việc Thiên Phượng đế vì người kia ngay cả quý phi cưng chiều nhất trước kia cũng vứt bỏ, đủ thấy, khả năng thứ hai càng lớn hơn một chút.
“Ngươi gọi ta đến, sẽ không phải vì nghe những lời đồn đãi nhảm nhí này chứ?” Tào Tông Quan thân thể cứng ngắc, vẻ mặt tái nhợt chất vấn.
Cũng may hắn ta đối với Tả Thiệu Yến từ trước đến này không có vẻ mặt tốt, ngượclại không khiến cho Tả Thiệu Yến nhìn ra sơ hở.
Tả Thiệu Yến liếc nhìn thanh niên mặt lạnh trước mặt, tâm niệm xoay chuyển mấy vòng, giận dữ nói: “Đương nhiên không phải, hôm nay tâm tình không tốt, cho nên muốn tìm ngươi uống một chén.”
“A, vậy thứ cho không tháp tùng.” Tào Tông Quan vứt ly xuống, đứng dậy muốn đi,lại bị Tả Thiệu Yến ngăn lại:”Ngươi không muốn biết Tả Thục Tuệ nàng sống như thế nào sao?”
Tào Tông Quan không thể tưởng tượng nổi nhìn gã ta: “Lời này của ngươi có ý gì? Nàng sống như thế nào cùng ta có quan hệ gì đâu?” Người này sẽ không phải cho là mình đối với Tả Thục Tuệ còn tình cảm chứ? Thật sự là...vô cùng buồn cười.
“Ngươi không cần xúc động, ta chỉ là cảm thấy Tả gia có lỗi với ngươi, có lẽ ngươinghe thấy nàng sống không tốt trong lòng sẽ dễ chịu.”
“Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”
“Chắc hẳn ngươi cũng nghe nói, Giang gia trước đó xảy ra chuyện gièm pha, chínhthê Giang thượng thư bị hưu, gia muội cũng bởi vì chuyện này chịu chút đau khổ,đến nay còn bị cấm túc, gia phụ gia mẫu ngày đêm lo lắng, sợ nàng sẽ nghĩ khôngthông.”
“Vậy cùng ta có quan hệ gì?” Tào Tông Quan trào phúng hỏi.
“Ta chỉ là muốn tìm người tâm sự, chúng ta tình cảm qua lại từ nhỏ đến lớn, ở kinh đô này, cũng chỉ có thể tìm ngươi nói chuyện.”
Tào Tông Quan căn bản một chữ cũng không tin, trước kia Tả Thiệu Yến có thể chỉ là nam nhân vì vinh nhục gia tộc, tự tin quá đáng, gã ta hiện tại, nói là cả bụng tính kế cũng không quá đáng.
Bản thân ở Quốc tử giám không ít lần bị gã ta tính kế, mặc dù không có chứng cớ,nhưng Tào Tông Quan liền nhận định là gã ta.
“Còn có Thiệu Khanh, nhớ rõ lúc trước quan hệ của hai người cũng rất thân thiết,không nghĩ tới bởi vì một đợt ngoài ý muốn liền xa lạ.” Tả Thiệu Yến lòng tràn đầy cảm khái: “Khi đó chúng ta chỗ nào có thể nghĩ đến, Thiệu Khanh mới là người cótiền đồ nhất trong chúng ta.”
Tào Tông Quan rất bình tĩnh nghe, hắn ta không tin Tả Thiệu Yến tìm hắn ta chỉ là để nhớ lại trước đây.
“Đáng tiếc y không ở kinh đô, bằng không chúng ta có thể tụ tập.”
Tào Tông Quan mở miệng châm chọc nói: “Ta thấy vẫn là không cần, Tào gia thế nhưng không thể leo lên nổi Tả gia.”
Tả Thiệu Yến lại thở dài, vẻ mặt mang theo áy náy nói: “Việc đã qua, là đúng sai đã thành kết cục, nói như thế nào hai nhà chúng ta cũng là thông gia, ngược lại là Tam đệ, từ khi gả vào phủ Trấn quốc công, càng chướng mắt Tả gia.”
“Nghe nói y Trung thu còn gửi quà đến phủ ngươi, nhưng là Tả gia lại cái gì cũng không nhận được, vì việc này, gia phụ đều tức đến bệnh.”
Tào Tông Quan hai mắt ngưng tụ, xem kĩ Tả Thiệu Yến, quan hệ của hắn và Tả Thiệu Khanh vẫn luôn che giấu, lúc Tả Thiệu Khanh tặng quà cũng là lén đưa đến, nếu không điều tra cẩn thận căn bản không thể nào biết.
“Chẳng qua là một chút đặc sản ở Hạc Thành mà thôi.”
Trong mắt Tả Thiệu Yến mang theo hụt hẫng: “Y bây giờ là làm Tri phủ địa vị cao quý, lại có Trấn quốc công nâng đỡ, một bước lên mây không phải nói, đáng tiếc chúng tôi những người nhà mẹ đẻ này, sợ là dính không được vinh dự.”
Khóe miệng Tào Tông Quan chậm rãi nhếch lên: “Nghe nói...ngày đó y xuất giá là từ trong phủ Nhị lão gia.” Trên thế giới này, không có người sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với một người, ngươi kính ta một xích, ta trả lại ngươi một trượng, chỉ bằng hành động đã thực hiện của đại phòng Tả gia lúc đó, Tả Thiệu Khanh có thể thiên vị bọn họ mới là lạ.
“Này xác thực là gia mẫu làm sai, ngươi cũng biết, Thục Tuệ lúc ấy cũng vội xuất giá,trong nhà bận rộn mới giao phó Nhị thúc giúp đỡ.”
Tào Tông Quan nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
“Rốt cuộc là người một nhà, cách một đêm liền thành kẻ thù? Chỉ cần Thiệu Khanhchịu giúp đỡ, Thục Tuệ cũng có thể ít chịu khổ, ai…nói đến vẫn là ta đại ca này vô dụng…”
Hóa ra, sau khi Giang phủ xảy ra chuyện, Tả gia liền thấy được cơ hội phù chính Tả Thục Tuệ lên chính thê, tuy Giang Triệt chưa hẳn cam tâm tình nguyện, nhưng có tầng quan hệ này của Tả Thiệu Khanh, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Tả Thiệu Khanh lúc trước có thể giúp Tả Thục Tuệ tranh thủ được vị trí bình thê, hiện tại chỉ cần y và Lục công gia ra mặt, nhất định có thể thuận lợi đẩy Tả Thục Tuệ thượng vị, khiến cho hai nhà trở thành thông gia chân chính.
Ở kinh đô, có thể đồng thời cùng Giang phủ, phủ Trấn quốc công kết thân gia, người khác tuyệt đối phải kính trọng ba phần.
Tào Tông Quan cố ý thuận theo chủ đề của gã ta hỏi: “Thiệu Khanh không chịu giúp?”
“Này cũng không phải…” Tả Thiệu Yến hơi lo lắng nói: “Trong nhà gửi mấy bức thư đến Hạc Thành, chỉ là như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm của y, cũng không biết là y đang tức giận hay là chưa nhận được.”
Không đợi Tào Tông Quan tiếp lời, Tả Thiệu Yến đứng dậy vái lạy hắn, vẻ mặt chân thành nói: “Vi huynh muốn nhờ ngươi viết cho y một bức thư, sợ là y còn chưa biết tình huống trong kinh.”
Hai người lòng dạ biết rõ, Tả Thiệu Khanh tuy ở Hạc Thành xa xôi, nhưng dựa vào thực lực phủ Trấn quốc công, nhất cử nhất động ở kinh đô sợ là vô cùng hiểu rõ.
“Ta tại sao phải giúp ngươi?” Tào Tông Quan giọng mỉa mai hỏi.
“Chúng ta là người một nhà, địa vị Giang gia ngươi cũng hiểu, không chỉ làm thái phó đương triều còn có một Lại bộ Thượng thư quản lý quan lại cả nước, tương lai,ngươi vẫn phải nhập sĩ.” Tả Thiệu Yến ý tứ hàm xúc cười cười.
Tào Tông Quan không phải người không thức thời, nếu hai nhà Tào Tả chỉ đơn thuần kết hợp lợi ích, hắn vui vẻ cùng Giang phủ kết thân, nhưng đối phương là Tả Thục Tuệ, dù là đến bước đường cùng, hắn cũng sẽ không mượn nhờ quan hệ của nàng ta.
Huống chi, hắn căn bản không nghĩ Tả Thiệu Khanh sẽ ra tay giúp việc này, cũng chỉ có những người Tả gia này quá mức tự tin mới sẽ cho rằng Tả Thiệu Khanh cùng bọn họ còn là người một nhà, thật sự là buồn cười.
“Thật có lỗi, việc này ta không thể giúp, ta và y không thân thiết như vậy.” Tào Tông Quan nhìn Tả Thiệu Yến, nói mỗi chữ mỗi câu: “Tào gia và Tả gia, vĩnh viễn khôngthể nào trở thành người một nhà.”
Hắn quay người rời đi, vừa đi hai bước lại ngừng lại, quay đầu lại cười nói: “Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết một việc, Tả Thục Viện hành vi không đứng đắn, bị bắt gian tại giường, đã bị ta làm chủ hưu, tuy nàng chỉ là thiếp, nói “hưu” có chút đề cao nàng, chẳng qua nghĩ đến nàng cũng là muội muội ngươi, thuận đường nói cho ngươi biết một tiếng, miễn cho tương lai Tả gia tìm ta đòi người.”
Mắt thấy Tả Thiệu Yến mây đen che đỉnh, Tào Tông Quan tâm tình hơi thoải mái một chút, nói đến, hắn đây cũng là tham khảo cách làm của Tả Thục Tuệ mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.