Chương trước
Chương sau
“Cố Trầm, cảm ơn cậu.” Chu Hiểu Đình im lặng cả nửa ngày, cười nhẹ với Cố Trầm, nói: “Tôi nghĩ, tôi biết mình nên làm gì rồi.”

Cố Trầm nhìn vẻ mặt của Chu Hiểu Đình, nói: “Có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói.”

“Ừm.” Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, cười cười: “Tôi sẽ không khách khí với cậu đâu. Chúng ta là bạn mà.”

“Đúng rồi, cuộc sống gần đây của cậu thế nào?” Chu Hiểu Đình hỏi Cố Trầm: “Tôi nghe Nhất Nhất nói, Cố Tú đã được nhà họ Lăng nhận lại rồi. Cậu ta tới gây phiền phức cho cậu phải không?”

“Không quan trọng.” Cố Trầm nói.

“Cũng đúng.” Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, trên mặt có một tia sùng bái khó có thể che giấu: “Cậu giỏi như vậy, cho dù cậu ta muốn làm gì thì cũng không ảnh hưởng tới cậu được.”

“Nếu tôi mà có thể giống như cậu thì tốt rồi.” Chu Hiểu Đình vô cùng ngưỡng mộ nói.
“Tôi tin chị có thể mà.” Cố Trầm uống một ngụm cà phê, nói: “Bởi vì chị là một trong những cô gái ưu tú nhất mà tôi từng gặp.”

“Thật sao?” Mắt Chu Hiểu Đình sáng lên. Sau khi thấy rõ việc không từ thủ đoạn của ba và anh, cùng với sự bất lực của mình, nội tâm của cô thật ra cũng rất bàng hoàng. Cô chưa không thể ngờ được, cuộc sống vẫn luôn độc lập tự do trong mắt mình, thật ra hoàn toàn đều nằm trong sự khống chế của anh và ba. Chỉ một việc đóng băng thẻ tín dụng của cô, lại thêm một bức thư xin thôi học, là đã có thể khiến cho bầu trời của Chu Hiểu Đình sụp mất một nửa. Chu Hiểu Đình dồn hết dũng khí muốn phản kháng, lại phát hiện không có bất cứ vốn liếng nào để dao động căn cơ của ba và anh. Nhất là sau khi nghe một phen lời nói vừa rồi của Cố Trầm, Chu Hiểu Đình thậm chí đã có hơi tuyệt vọng rồi.
Cô không biết rốt cuộc bản thân phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự khống chế của ba và anh. Hai mươi năm cuộc đời rực rỡ trong quá khứ dường như chỉ là ảo giác. Chỉ có đi đến phía trước, mới có thể nhìn rõ được tất cả những thứ mình sở hữu thật ra đều không tồn tại. Cô giống như một con rối gỗ trang điểm xinh đẹp trên sân khấu, nhìn thì đẹp đẽ hoa lệ, nhưng ai biết từng hành động từng cử chỉ đều đang nằm trong sự khống chế của người khác.

Không ai có thể hình dung được tâm trạng khi tất cả những thứ mình lấy làm kiêu ngạo đều bị đập nát là như thế nào. Chu Hiểu Đình biết lòng kiên trì của mình đang dần dao động chìm xuống. Cô thậm chí còn hoài nghi bản thân là một bình hoa không có tích sự gì. Nhưng những điều hoài nghi này sau khi nghe được lời Cố Trầm nói lại dần dần tiêu tan đi.
“Cậu thật sự cảm thấy tôi rất ưu tú sao?”

“Ừm.” Cố Trầm gật đầu, cậu không hề nói dối. Chu Hiểu Đình thật sự là một trong số ít những nhân vật trong truyện mà cậu thấy có thể kiên trì giữ vững ý kiến của mình.

“Vậy cậu cảm thấy tôi có thể thoát được sự khống chế của ba và anh, tự mình sinh sống được không?” Trên mặt Chu Hiểu Đình tràn đầy tin tưởng nhìn Cố Trầm.

“Vậy phải xem bản thân chị có thể làm được đến mức nào.” Cố Trầm nói: “Nhưng tôi tin chỉ cần chị kiên trì, thì nhất định sẽ có được cuộc sống mà mình muốn.”

“Tôi muốn lập nghiệp!” Chu Hiểu Đình nói: “Tôi muốn gây dựng sự nghiệp của riêng mình, có thể vượt cả Tập đoàn Đại Chu. Tôi muốn cho ba và anh tôi biết, cho dù tôi là con gái nhà họ Chu, thì giá trị của tôi cũng không phải chỉ có thể liên hôn.”
“Vậy chị hãy cố lên.” Cố Trầm nêu ý kiến cho Chu Hiểu Đình: “Chỉ có điều bây giờ chị không có chút cơ sở nào cả. Tôi thấy chị không thích hợp lập nghiệp đâu.”

Chu Hiểu Đình chau mày: “Ý của cậu là, tôi nên đến công ty khác làm việc tích lũy kinh nghiệm. Đợi sau khi tôi có được kinh nghiệm phong phú rồi thì lại gây dựng công ty của riêng mình?”

Cố Trầm nói: “Ý của tôi là, chị nên nghĩ xem sau khi ba chị đóng băng thẻ của chị rồi thì chị phải sống thế nào. Tiền sinh hoạt và tiền học phí phải kiếm thế nào? Cần tôi cho chị mượn không?”

Chu Hiểu Đình lập tức sững sờ.

Cố Trầm có hơi buồn cười: “Ngơ ra đó làm gì? Chắc không phải chị vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này đấy chứ?”

Chu Hiểu Đình đúng thật chưa nghĩ tới. Cô từng nghĩ sau khi mình về nước phải biểu hiện ở tập đoàn thế nào, phải lôi kéo cổ đông tập đoàn thế nào, tranh quyền với ba và anh thế nào. Cô chưa từng nghĩ đến loại chuyện này.
“Tôi có thể làm gia sư dạy kèm cho học sinh.” Chu Hiểu Đình phản ứng kịp: “Thành tích của tôi cũng rất tốt, hơn nữa trong tay tôi cũng có quan hệ.”

“Đó là quan hệ của nhà họ Chu mà.” Cố Trầm sửa đúng lại: “Nếu ba và anh chị gọi điện thoại cho những người đó, ngăn cản không cho chị ứng làm gia sư dạy kèm, chị cho rằng bọn họ sẽ nghe theo ai đây?”

Chu Hiểu Đình lại bị tạt cho một xô nước lạnh nữa.

Cố Trầm tiêm mũi dự phòng trước cho cô gái ngây thơ: “Bắt đầu từ bây giờ, chị phải chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả những người trước kia chị quen biết, tất cả mối quan hệ trước kia kết giao được đều có thể vì sự ảnh hưởng của ba và anh chị mà trở nên không còn tồn tại, thậm chí còn sẽ quay đầu chống đối chị. Chị đi tìm công việc, ba và anh chị cũng có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của Tập đoàn Đại Chu để bức bách ông chủ cho chị từ chức. Lúc khó khăn nhất, chị có khi ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Đừng nói lập nghiệp, đến ngay cả cuộc sống của chị cũng có thể bị ba và anh chị giày vò tan tành.”
Bọn họ sẽ không từ thủ đoạn khiến cho cô gái nhỏ này biết, nếu rời khỏi sự bảo bọc của nhà họ Chu, cô không là gì cả. Họ sẽ dùng mọi cách đập nát dũng khí muốn phản kháng của cô, khiến cô ngoan ngoãn chấp nhận số phận, ngoan ngoãn nghe lời.

“Đương nhiên đây là cục diện gay go nhất, mọi chuyện chưa chắc sẽ phát triển theo hướng này. Nhưng nếu chị đã quyết định phản kháng, thì phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Nếu làm không được thì cũng đừng giày vò nữa. Cố Trầm không muốn cho tới cuối cùng, cô gái nhỏ ngây thơ này sẽ bị giày vò cho hoàn toàn thay đổi, sau khi chịu đựng hết tất cả sự bức bách tàn nhẫn, rồi lại vẫn phải thỏa hiệp với số mệnh của mình.

“Không phải tất cả phượng hoàng đều có sức để niết bàn trùng sinh.” Cố Trầm nhìn Chu Hiểu Đình, nhẹ giọng nói: “Trong mắt rất nhiều người, chị đã là phượng hoàng rồi. Cho dù không phản kháng, tương lai của chị cũng sẽ rất xán lạn.”
Chỉ là cuộc sống giàu sang kia, cuối cùng cũng giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Chu Hiểu Đình chớp chớp mắt, như có điều suy nghĩ mà nhìn Cố Trầm.

Cố Trầm lại không định nói thêm gì nữa. Cậu liếc nhìn thời gian, uống cạn ngụm cà phê cuối cùng: “Không còn sớm nữa. Chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Cố Trầm đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Tháng năm đầu hạ, gió nhẹ chạng vạng có hơi mát lạnh. Ánh đèn rực rờ vừa bật lên, Cố Trầm thuận theo đường cho người đi bộ mà chầm chậm đi về trường. Tâm trạng rất hiếm khi có được lúc trầm tĩnh như thế này.

Từ lúc Cố Trầm trùng sinh cho đến hiện tại đã được hơn nửa năm. Trong hơn nửa năm này, Cố Trầm không phải bận rộn cho việc học thì là bận rộn chuyện lập nghiệp, hoặc là bận rộn việc chống đối lại hào quan cốt truyện. Vẫn luôn vùi đầu làm việc, rất ít có thời gian và tâm tình cảm khái tất cả những gì mình gặp phải.
Bây giờ đột nhiên nhớ lại, Cố Trầm mới phát hiện những tình tiết truyện mà nửa đời trước mình trải qua đã sớm bị hiện thực sai lệch đánh cho tan tành rồi.

Cố Trầm không biết bản thân có phải đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện hay chưa. Nhưng cậu của bây giờ, ít nhất có tự tin có thể tiếp tục chống lại hào quang cốt truyện.

“Hơi sến sến rồi đấy nhé!” Cố Trầm ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng trong trẻo bên trên, bật cười tự giễu. Còn chưa kịp cảm khái nỗi đa sầu đa cảm tự dưng ập đến của mình, thì thình lình bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.

“… Cái gì, muốn bán tương gạch cua trên Baitan sao?” Cố Trầm nghe điện thoại của Trình Dật, nhất thời cả đầu mờ mịt: “Bán tương sao lại phải bán trên Baitan? Các cậu không nhầm đấy chứ?”
“Không nhầm. Tôi bảo bên chăm sóc khách hàng xác nhận ba lần rồi. Đúng thật là muốn bán tương gạch cua trên web bán hàng online của chúng ta.” Trình Dật cũng có hơi dở khóc dở cười: “Tôi vốn không định để ý tới bọn họ đâu, nhưng mà giá cả bên đó đưa ra thật sự quá ưu đãi. Với lại bọn họ còn nói không cần hiện quảng cáo trên khu giao lưu, chỉ cần mở một gian hàng ở khu giao dịch hàng secondhand là được rồi. Tất cả quy trình tiêu thụ cũng đều bằng lòng tuân thủ quy tắc đề cử trung bình. Không cần chúng ta đặc biệt giới thiệu thêm.”

“Cái gì cũng không cần, chỉ muốn mở gian hàng ở khu bán đồ secondhand?” Cố Trầm không hiểu lắm: “Vậy bọn họ đến mở gian hàng ở Taobao chẳng phải được rồi sao?”

“Tôi cũng nói như vậy. Nhưng bọn họ nói quần thể khách hàng của web Taobao so le không đồng đều, khách hàng tiêu dùng không phù hợp với loại tương gạch cua này của bọn họ. Nên dù có lên web Taobao mở cửa hàng cũng vô dụng. Bọn họ nhất quyết muốn bán hàng trên web bán hàng của chúng ta.” Trình Dật nói tới đây, không khỏi có hơi tự đắc: “Bọn họ nói, tương gạch cua này chỉ có thể bán cho sinh viên, cùng với một số nhân viên công sở có chút kinh tế cơ bản muốn thỏa mãn sự thèm ăn của mình thôi. Trước mắt chỉ có người dùng đăng ký trên Baitan mới phù hợp điểm này.”
Vậy cũng đúng. Nếu nói đến mạng xã hội trong phạm vi toàn quốc hiện nay, chắc cũng chỉ có Baitan là đảm bảo được trình độ học lực.

Cố Trầm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Bọn họ đưa ra điều kiện gì mà khiến cậu lưu luyến đến mức này?”

“Mười phần trăm doanh thu tiêu thụ. Vả lại nếu chúng ta bằng lòng làm quảng cáo cho họ, bọn họ sẽ còn chi thêm một khoảng tiền quảng cáo nữa.” Trình Dật nói: “Nếu chúng ta bằng lòng đề cử trên top1, bọn họ bằng lòng chi trả mỗi tháng một vạn tiền phí quảng cáo.”

Mỗi tháng một vạn tệ? Đúng thật không phải một con số nhỏ. Cố Trầm suy xét, đối phương dám ra tay hào phóng như vậy, chắc là rất tự tin về sản phẩm của mình. Chẳng lẽ là đang tính rằng, chỉ cần dựa vào độ xuất hiện trên vị trí đề cử một tháng là có thể kéo đến được khách hàng trên mạng, sau đó dựa vào tỉ lệ trung bình từ bình luận của khách hàng mà giữ vững ở vị trí top1?
Bên kia điện thoại, Trình Dật tiếp tục nói: “Tôi nghĩ thế này. Nếu vụ giao dịch này có thể thành công, vậy thì tiếp theo chúng ta có thể dựa vào đó mà phát triển, bàn bạc hợp tác với các nhà bán hàng khác với cách y như vậy. Đến lúc đó phân khu giao dịch hàng secondhand thành hai bộ phận, một bộ phận tiếp tục làm giao dịch secondhand, một bộ phận khác liền chia cho các nhà bán. Như vậy là có thể tìm ra được hình thức thu lợi nhuận của web bán hàng của chúng ta rồi.”

Từ khi Cố Trầm mua dịch vụ quảng cáo trên Weibo, độ xuất hiện của web bán hàng cũng theo lượt tìm kiếm của Cố Trầm mà tăng lên. Số lượng người đăng ký tăng đột biến như giếng phun. Phí duy trì mỗi ngày cũng càng như nuốt vàng, sắp đã trở thành cái động không đáy rồi. Trình Dật thật sự sốt ruột giùm Cố Trầm, muốn giúp Cố Trầm mau chóng kiếm được hình thức thu lợi trên web.
“Cậu không bằng lòng đặt quảng cáo ở khu giao lưu. Bên phía gọi hàng ngoài cũng là dựa vào tỉ lệ đánh giá của khách hàng mà đề cử, phí thu được từ nhà bán còn không đủ để duy trì vận hành của web nữa. Đến Tết còn phải bỏ tiền túi ra làm hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ mua nhiều free ship, phát phúc lợi cho người dùng web. Cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự lo cái trang web này của cậu sẽ phá sản mất.” Trình Dật càm ràm.

Cố Trầm suy nghĩ, cảm thấy nếu như bộ phận nhà bán này đáng tin, làm một số hợp tác tuyên truyền sản phẩm cũng không phải không được: “Cậu hẹn bọn họ gặp mặt chưa?”

“… Tôi chỉ muốn cho trang web của chúng ta mau chóng kiếm được tiền thôi… hả?” Trình Dật không ngờ Cố Trầm nhanh vậy đã đồng ý rồi, nhất thời còn có hơi không tiếp nhận nổi: “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói có thể hẹn gặp mặt bàn bạc, xem thử rốt cuộc tương gạch cua của bọn họ có gì khác biệt, mà cứ nhất quyết phải bán trên web của chúng ta.” Cố Trầm cười nói: “Nếu vừa ngon chất lượng cũng tốt, hợp tác thử cũng không phải không được.”

“Tôi lập tức liên hệ với nhà bán đó ngay.” Trình Dật lập tức nói: “Cúp trước đây.”

Cố Trầm còn chưa kịp lên tiếng, Trình Dật bụp một cái cúp điện thoại luôn. Qua khoảng mười phút, Trình Dật lại lần nữa gọi điện đến: “Bọn họ nói có thể gặp mặt. Tối nay là có thể gặp. Địa điểm là quán cà phê đối diện trường học kia.”

Cố Trầm vừa đi đến trước cổng trường liền quay đầu nhìn một cái, cười nói: “Bây giờ tôi đang ở ngay chỗ đó.”

“Vậy tôi tới ngay đây.” Trình Dật dường như không hề ý thức được rằng mình chỉ là một vị “tổng giám kỹ thuật”, lập tức nói: “Cậu đợi tôi một lát.”
Năm phút sau, Trình Dật thở hồng hộc chạy tới trước cổng trường, nói với Cố Trầm: “Bọn họ nói nửa tiếng nữa sẽ tới. Chúng ta đến đó đợi trước sao?”

“Không cần đâu.” Cố Trầm cười nhẹ. Bàn chuyện làm ăn không phải bàn như vậy: “Cùng tôi đến tiệm sách xem thử.”

“Hả?” Trình Dật nghe không hiểu: “Bây giờ đến tiệm sách?”

“Ừm.” Cố Trầm đáp lại một tiếng, cùng Trình Dật quay đầu đi đến một tiệm sách ở bên trường học.

Bởi vì thường xuyên đến mua sách, ông chủ tiệm sách cũng nhận ra được vị nhân vật nổi danh của Đại học A này. Cười cười chào hỏi, còn nói: “Bây giờ sách bán chạy nhất tiệm, ngoại trừ mấy bộ sách phụ đạo ra thì chính là sơ đồ tư duy CPA của cậu đó. Khi nào lại ra sách mới thế?”

Cố Trầm cũng không có thời gian ra sách mới, cậu chỉ có thể đi mua sách thôi. Cậu đưa danh sách của giáo sư Hình đưa cho ông chủ, ông chủ tiệm sách nhận lấy danh sách, âm thầm chậc lưỡi: “Mấy bộ kinh điển này đều muốn bản gốc hả?”
“Còn có vài cuốn phiên bản đã được phiên dịch, cháu đều viết ra cả rồi. Có vài cuốn không dễ mua, đành phiền ông rồi ạ.” Cố Trầm cười nói.

“Không phiền, không phiền, tôi làm ngành này mà! Nhưng mà Hình lão đúng thật là tàn nhẫn đối với đứa học trò cậu quá, trong này nhiều sách ghê, ngày thường chỉ có sinh viên học tiến sĩ trong trường các cậu mới đọc thôi.” Ông chủ tiệm sách lắc đâu, tràn đầy thổn thức nói: “Thật đúng là làm khó cậu.”

Cố Trầm chỉ cười mà không nói gì.

Trình Dật chỉ cần nhìn mấy cái tên trong danh sách thôi là đã cảm thấy đau đầu rồi. Chạy qua một bên lật xem sách lập trình. Nghĩ nghĩ, lại chạy về hỏi ông chủ tiệm sách: “… Tôi muốn đặt vài cuốn tạp chí, ông có thể đặt giúp tôi không?”

Trình Dật báo tên vài cuốn tạp chí, ông chủ tiệm sách ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, lập tức liền lắc đầu: “Không có sẵn quan hệ.”
Trình Dật có hơi thất vọng, Cố Trầm lên tiếng: “Khi về cậu viết tên ra cho tôi, tôi có bạn đang học đại học Ivy League* ở nước Mỹ, tôi nhờ cậu ấy giúp đỡ nghĩ cách.”

(*: Nhóm trường đại học nghiên cứu tư nhân ưu tú của Mỹ, gồm Đại học Harvard, Brown, Columbia, Cornell, Dartmouth, Pennsylvania, Princeton, và Yale.)

“Vậy cũng được.” Trình Dật gật đầu: “Đều là một số sách báo nội bộ. Tôi cũng chỉ là từng nghe nói đến thôi, chứ chưa thấy bao giờ.”

Cố Trầm lập tức nói: “Vậy cậu cũng đừng ôm hi vọng quá.”

Trình Dật đúng thật không ôm quá nhiều hi vọng. Hai người lại ở trong tiệm sách thêm một lúc, điện thoại của Trình Dật liền vang lên. Trình Dật bắt máy, nhìn Cố Trầm một cái. Cố Trầm đang lật xem sách. Trình Dật thấy vậy liền chạy ra ngoài nói: “Ngài đợi một lát, ông chủ chúng tôi đang xem sách. Xem xong sách chúng tôi sẽ tới.”
Ngay lúc đang nói chuyện, Cố Trầm cũng đi ra khỏi tiệm sách, vỗ vỗ vai Trình Dật: “Đi thôi.”

Hai người đi vào tiệm cà phê đối diện trường học. Bên nhà bán đã tới rồi. Là hai người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, một người cao gầy, một người thấp mập trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn vô cùng có thiện cảm.

“Cậu chính là Tổng giám đốc Cố phải không! Xin chào xin chào, nghe danh đã lâu. Tôi tên Bàng Phong, đây là em trai tôi, Bàng Thịnh.” Sau khi thấy Cố Trầm, người đàn ông trung niên thấp mập kia liền lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Cố Trầm khen lấy khen để: “Người thật cậu còn đẹp trai hơn trong hình với trên tivi nhiều. Giống y minh tinh vậy.”

Cố Trầm cười cười: “Anh quá khen rồi.”

“Không quá khen đâu. Tuyệt đối là những lời từ tận đáy lòng.” Bàng Phong vừa nói vừa đi bắt tay Trình Dật: “Cậu chính là Tổng giám đốc Trình nhỉ. Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao.”
Trình Dật lần đầu tiên được người ta ở trước mặt xưng hô Tổng giám đốc Trình, trên mặt cậu ta có hơi ngại. Bàng Phong thấy vậy lập tức càng nhiệt tình thêm.

Bởi vì phải bàn chuyện, mọi người cũng không ngồi ở mặt ngoài mà chọn một phòng bao. Vừa order xong, Bàng Phong liền gấp không chờ nổi mà lấy từ trong bao ra hai bình tương gạch cua đặt lên bàn: “Đây chính là sản phẩm của chúng tôi.”

Cố Trầm cầm lấy nhìn qua một cái, bình nhỏ đóng gói cũng rất tinh xảo. Một bình 120g.

Bàng Phong giới thiệu nói: “Tương gạch cua của nhà chúng tôi, cua được chọn đều là cua cà ra ở hồ Dương Trừng. Gia vị tuyệt đối là hàng thật, khẩu vị cũng rất ngon. Hai cậu có thể nếm thử trước.”

Nói xong còn không đợi Cố Trầm và Trình Dật kịp phản ứng, đã vô cùng nhanh chóng vặn nắp hai bình tương gạch cua trên bàn ra. Bỗng chốc, một mùi cua thơm nồng lấp đầy cả phòng bao. Trình Dật duỗi đầu nhìn tương gạch cua đỏ hồng một cái, nuốt một ngụm nước miếng: “Thơm quá đi.”
“Đương nhiên rồi. Nếu không phải dùng gia vị đầy đủ, chúng tôi cũng không dám tự đề cử trên web bán hàng online của các cậu. Đều biết khẩu vị của sinh viên là kén nhất mà.” Bàng Phong thật thà cười nói: “Hai cậu hãy nếm thử trước đi. Xem thử sản phẩm của chúng tôi có tốt hay không. Chỉ cần hai người thích thứ này, vậy thì những cái khác chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”

Cố Trầm cũng không khách khí, dùng muỗng khuấy cà phê múc một muỗng tương gạch cua lên. Dưới ánh hoàng hôn, gạch cua phản xạ ra một tầng dầu mướt mượt, tản ra mùi thơm nồng.

Cố Trầm nếm thử một miếng, chỉ một thoáng mà giống như có một miếng cua đang nổ tung trong khoang miệng, cảm giác còn có một ít gạch cua sền sệt, tươi ngon đậm đà, thật sự rất tuyệt.

“Nhưng mà có hơi mặn.” Cố Trầm vừa nói vừa hớp một ngụm cà phê, xua đi phần vị mặn đó.
Bàng Phong cười lên: “Làm tương gạch cua, vì để có thể bảo quản lâu hơn, đương nhiên phải làm hơi mặn rồi.”

Trình Dật cũng ăn một tiếng, ngay lập tức hai mắt sáng rực, vô cùng kinh ngạc: “Ngon quá đi! Nếu mà có thêm một bát cơm nữa là vô địch luôn.”

Bàng Phong cười nói: “Trộn cơm, trộn cháo, trộn mì đều ngon cả. Vả lại thời gian bảo quản cũng rất dài, có thể bảo quản ba tháng.”

Cố Trầm hỏi: “Giá cả thế nào?”

Bàng Phong đưa ra chín ngón tay, nói: “Một bình chín mươi chín đồng.”

Trình Dật xém tý nữa đã bị sặc nước miếng chết: “Thế này đắt quá rồi đó? Mấy người muốn lừa ai vậy hả!”

Bàng Phong cười vô cùng xán lạn: “Chúng tôi đã dùng nguyên liệu cua cà ra hàng thật ở hồ Dương Trừng, chỉ dựa vào mùi vị này, nguyên liệu này, thì giá cả không hề đắt chút nào đâu. Cậu có biết giá một con cua cà ra ở hồ Dương Trừng bán bao nhiêu tiền không!”
Nói thế cũng đúng, Trình Dật chớp chớp mắt, nhịn không được nói: “Nhưng cũng đắt quá!”

Bàng Phong biết Trình Dật không thể làm chủ được, ánh mắt anh ta liền nhìn về phía Cố Trầm.

Cố Trầm chậm rãi đáp lời: “Một bình tương gạch cua này của mấy người, cần bao nhiêu con cua?”

Bàng Phong nắm chặt nắm đấm: “Mười con, tôi không hề nói dối chút nào. Không tin có thể đến nhà xưởng của chúng tôi tận mắt nhìn quy trình chế tác của chúng tôi.”

Cố Trầm cũng không phải có ý nghi ngờ số lượng, chỉ là tò mò một chuyện: “Mỗi năm hồ Dương Trừng có thể cho ra bao nhiêu con cua cà ra?”

Bàng Phong lập tức sững người.

Bàng Thịnh ngồi một bên nghẹn đến nỗi đỏ bừng cả mặt, không dễ gì mới nghẹn ra một câu: “Không phải cua cà ra hồ Dương Trừng. Là cua cà ra của hồ Dương Trừng.”
Trình Dật có hơi hoang mang chớp chớp mắt, là sao?

Bàng Thịnh giải thích: “Nhà chúng tôi sống tại hồ Dương Trừng. Anh em chúng tôi có hai hồ nuôi.”

Thì ra là nuôi nhân tạo à! Trình Dật trừng lớn mắt, tức giận nhìn Bàng Phong: “Anh lừa tôi?”

“Cũng không tính là lừa!” Bàng Phong sờ mũi, cười tươi nói: “Đúng thật là cua cà ra của hồ Dương Trừng mà. Ngay cả chất nước cũng xêm xêm nhau, đều là nước sông Trường Giang.”

Trình Dật nhịn không được: “Hồ Dương Trừng không phải là một cái hồ khép kín sao?”

Bàng Phong chớp mắt, cười hì hì.

Cố Trầm nói: “Một bình 99 đồng là không thể nào. Cho dù là sinh viên thì cũng không mua nổi. 99 đồng mua một tặng một còn được.”

Cố Trầm nói một câu liền chém giá xuống còn một nửa, hàng mày Bàng Phong chau lại: “Vậy thì lỗ rồi.”
“Có lỗ hay không trong lòng anh biết rõ.” Cố Trầm lười nói nhiều với Bàng Phong: “Tôi cũng vì thấy gia vị của tương gạch cua này của ông ngon nên mới cho anh cơ hội. Nhưng sinh viên bọn tôi cũng không phải người coi tiền như rác. Nếu giá cả của thứ này quá đắt, thì cho dù là sinh viên cũng không bao giờ mua.”

Bàng Phong nhăn nhó mặt mày.

Cố Trầm tiếp tục nói: “Anh cũng biết rõ, loại tương gạch cua này gia vị không đủ, mùi vị kém thì căn bản không có sức cạnh tranh. Gia vị ngon thì giá thành cao. Tiền một bình tương so với đến quán cơm ăn một bữa cơm bốn món một canh thì vẫn còn dư, người làm công ăn lương bình thường chắc chắn sẽ không mua. Chỉ có sinh viên không quá để ý tới giá tiền mới có thể mua. Nhưng sinh viên căn bản không có năng lực kinh tế, đều là dựa vào tiền sinh hoạt phụ huynh cấp cho mỗi tháng. Người dùng trên web bán hàng online của chúng tôi chủ yếu đều là sinh viên, bản thân tôi cũng đang là sinh viên, đương nhiên sẽ đứng trên lập trường của sinh viên, suy nghĩ đầy đủ cho mức độ tiêu phí và lợi ích của sinh viên. Một bình tương của ông bán cho chúng tôi một trăm đồng, tôi cũng không thể đồng ý được.”
Bàng Phong không nói gì.

Cố Trầm lại nói: “Theo chất lượng hiện tại, 99 đồng mua một tặng một, anh tuyệt đối có lời. Không đồng ý thì thôi.”

Cố Trầm nói xong định đứng dậy.

Bàng Phong thấy vậy liền lập tức lên tiếng: “Đợi đã!”

Bàng Phong đứng dậy, hoảng loạn trấn an Cố Trầm: “Đừng vội đi mà. Có thể bàn bạc thêm, bàn bạc thêm.”

Cố Trầm lại ngồi xuống: “Tôi mong ông chủ Bàng hiểu rằng, vụ mua bán này, quyền chủ động nằm ở phía tôi. Giới hạn của tôi chính là anh có thể kiếm được tiền từ sinh viên, nhưng không thể xem sinh viên chúng tôi thành kẻ tiêu tiền như rác.”

Ý nguyện ban đầu khi thành lập web bán hàng Baitan của Cố Trầm là có thể tích lũy danh vọng chống lại hào quang cốt truyện. Vì vậy yêu cầu của cậu đối với web chỉ là có thể giải quyết những mong muốn và phiền phức của sinh viên một cách tốt nhất, đảm bảo đầy đủ về hình tượng và danh tiếng của mình trong lòng phần lớn người tham gia. Kiếm tiền cùng lợi ích đều là thứ yếu.
Bàng Phong thấy thái độ của Cố Trầm cũng lập tức hiểu ngay. Tuy trong lòng có hơi chê cười ý nghĩ thư sinh của Cố Trầm, cảm thấy Cố Trầm không cần thiết phải xem trọng lợi ích của sinh viên đến vậy.

Bàng Phong ngẫm nghĩ, vẫn có hơi không cam tâm, tay phải đưa ra con số hai, mở miệng nói: “99 đồng một bình, tôi chia lợi 2-8 với bên web, chúng tôi chiếm 8 phần, web chiếm 2 phần.”

Đây là tăng gấp đôi rồi. Cũng tức là một bình tương gạch cua 99 đồng, mỗi khi hai anh em nhà họ Bàng bán được một bình, web bán hàng liền có thể kiếm được 20 đồng. Đây chính là trực tiếp tăng lên gấp đôi.

Thật ra giới hạn trong lòng Bàng Phong là chia 3-7. Chỉ cần web bán hàng đồng ý, hai anh em nhà họ Bàng liền có thể chia ra ba mươi phần trăm lợi nhuận. Chỉ cần lợi dụng web để mở ra con đường tiêu thụ, Bàng Phong không cần lo tương gạch cua của mình không bán được nữa. Đến lúc đó cùng lắm thì qua cầu rút ván. Giống như Cố Trầm nói, dù người đăng ký web có ưu tú thế nào, thì lượng khách hàng cũng không so lại với web Taobao. Tương gạch cua của anh em nhà họ Bàng đảm bảo chất lượng, chỉ cần có lượng khách hàng căn bản, thì liền đổi qua trang web khác bán, cũng sẽ có người mua thôi.
Anh em nhà họ Bàng còn có thể giảm bớt hai mươi phần trăm giá, rồi nói là do lợi nhuận phải trả bên web bán hàng quá cao, anh em nhà họ Bàng không chi nổi. Đổi web khác, đem hai mươi phần trăm lợi nhuận chia cho người tiêu thụ. Vừa có danh vừa có lợi, cùng lắm thì giảm bớt một chút về phần nguyên liệu, e rằng người tiêu thụ cũng không nói gì đâu.

Hai mươi phần trăm lợi nhuận! Trình Dật nghe mà tim đập thình thịch. Quay đầu nhìn về phía Cố Trầm. Trên mặt Bàng Phong cũng tràn đầy mong đợi nhìn Cố Trầm. Anh ta tin rằng một tên sinh viên còn chưa ra trường, chắc là sẽ không từ chối loại thành ý và lợi ích thế này đâu.

Nhưng khổ nỗi dù Bàng Phong tính toán tốt cách mấy, thì Cố Trầm cũng không thèm để ý: “99 đồng mua một tặng một, mười phần trăm lợi nhuận. Nếu hai người đồng ý thì đưa một trăm bình tương gạch cua chất lượng giống vậy đến nhà ăn Đại học A. Để sinh viên miễn phí dùng thử. Tôi sẽ miễn phí tuyên truyền ba ngày trên web cho hai người. Nếu sinh viên thấy hứng thú, có thể đặt hàng trên web của chúng tôi. Quý phương cần phải kích nạp mười vạn tiền quỹ để đảm bảo cửa hàng. Nếu tương gạch cua hai người bán ra có mùi vị không giống với nguyên liệu của đợt hàng này, web sẽ dùng lý do lừa dối người tiêu dùng mà khấu trừ tiền quỹ đảm bảo tương ứng để bồi thường cho người tiêu dùng.”
Cố Trầm nhìn về phía Bàng Phong: “Nếu ông chủ Bàng có ý định hợp tác, ngày mai có thể đưa tương gạch cua tới nhà ăn. Baitan sẽ lấy ngẫu nhiên một trong số hàng mẫu để đưa đến các bộ phận tương quan tiến hành kiểm nghiệm.”

“Chúng ta niêm yết giá cả, bình đẳng tự nguyện.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.