“Cố Trầm, cảm ơn cậu.” Chu Hiểu Đình im lặng cả nửa ngày, cười nhẹ với Cố Trầm, nói: “Tôi nghĩ, tôi biết mình nên làm gì rồi.”
Cố Trầm nhìn vẻ mặt của Chu Hiểu Đình, nói: “Có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói.”
“Ừm.” Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, cười cười: “Tôi sẽ không khách khí với cậu đâu. Chúng ta là bạn mà.”
“Đúng rồi, cuộc sống gần đây của cậu thế nào?” Chu Hiểu Đình hỏi Cố Trầm: “Tôi nghe Nhất Nhất nói, Cố Tú đã được nhà họ Lăng nhận lại rồi. Cậu ta tới gây phiền phức cho cậu phải không?”
“Không quan trọng.” Cố Trầm nói.
“Cũng đúng.” Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, trên mặt có một tia sùng bái khó có thể che giấu: “Cậu giỏi như vậy, cho dù cậu ta muốn làm gì thì cũng không ảnh hưởng tới cậu được.”
“Nếu tôi mà có thể giống như cậu thì tốt rồi.” Chu Hiểu Đình vô cùng ngưỡng mộ nói.
“Tôi tin chị có thể mà.” Cố Trầm uống một ngụm cà phê, nói: “Bởi vì chị là một trong những cô gái ưu tú nhất mà tôi từng gặp.”
“Thật sao?” Mắt Chu Hiểu Đình sáng lên. Sau khi thấy rõ việc không từ thủ đoạn của ba và anh, cùng với sự bất lực của mình, nội tâm của cô thật ra cũng rất bàng hoàng. Cô chưa không thể ngờ được, cuộc sống vẫn luôn độc lập tự do trong mắt mình, thật ra hoàn toàn đều nằm trong sự khống chế của anh và ba. Chỉ một việc đóng băng thẻ tín dụng của cô, lại thêm một bức thư xin thôi học, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443635/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.