“Chu Hiểu Đình?” Nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại, Cố Trầm phản ứng ngay lập tức: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Bàn tay Chu Hiểu Đình cầm điện thoại hơi run lên: “Tôi vừa xuống máy bay. Nếu cậu có thời gian thì ra ngoài nói chuyện chút được không?”
“Tôi không ở thành phố A.” Cố Trầm suy nghĩ một lúc và nói: “Lần này chị trở lại, chắc sẽ về trường học đúng không?”
Chu Hiểu Đình hiểu ra, mỉm cười rồi nói: “Vậy khi nào đi học lại, chúng ta sẽ gặp nhau.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Hiểu Đình nhìn Lăng Nhất Nhất đang chạy lao tới, mỉm cười mở rộng vòng tay ôm lấy người bạn thân: “Cảm ơn em tới đón chị.”
“Hai chúng ta có quan hệ thế nào mà sao chị lại khách sáo như vậy?” Lăng Nhất Nhất hỏi: “Chị vừa gọi điện thoại cho ai vậy, là chú dì sao?”
“Một người bạn.” Chu Hiểu Đình không muốn tiết lộ quá nhiều về chuyện của cô và Cố Trầm nên chỉ nói cho qua chuyện.
Lăng Nhất Nhất lại hỏi: “Có phải lần này chị trở về sẽ không đi nữa đúng không? Trong thời gian chị đi đã xảy ra rất ra rất nhiều việc, em rất nhớ chị.”
“Ừ, không đi nữa.” Ánh mắt Chu Hiểu Đình thâm sâu, cô lập tức hỏi: “Gần đây em thế nào?”
“Ôi kinh khủng lắm.” Lăng Nhất Nhất lắc đầu, vừa kéo tay Chu Hiểu Đình ra khỏi sân bay vừa không ngừng than thở: “Không phải lúc trước em đã nói với chị rồi sao? Đứa con trước đây bị bắt cóc của nhà em tìm thấy lại rồi. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443636/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.