“Cậu Hoắc...” Kim Vệ và Đào Cương vỗ vỗ bả vai Hoắc Minh Chương, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hoắc Minh Chương bị Cố Trầm mắng một trận, nhưng đã tỉnh táo lại, sắc mặt cũng dần hòa hoãn, ánh mắt nhìn về phía Cố Trầm cũng hơi nặng trĩu: “Cố Trầm, tôi không có ác ý với cậu. Cậu không cần phải giống như một con nhím xù lông mỗi khi nhìn thấy tôi như thế.”
Cố Trầm cảm thấy mắc ói trước dáng vẻ của Hoắc Minh Chương.
Chu Hiểu Đình như nhận ra điều gì đó, kinh hãi nhìn Hoắc Minh Chương.
Trình Dật vỗ vỗ vai Cố Trầm: “Bỏ đi, chúng ta không cần chấp nhặt với loại người như vậy. Tôi đói bụng rồi, kiếm một chỗ ngồi xuống ăn cơm đi.”
Cố Trầm không nói gì cả, cầm đĩa cơm đi tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Hoắc Minh Chương nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Trầm, vẫn không chịu buông tha mà đi theo: “Cậu nói tôi không có tư cách đánh đồng với Chung Ly Toại, vậy tôi thật sự muốn biết, trong mắt cậu, rốt cuộc tôi kém hơn anh ta ở điểm nào chứ?”
Cố Trầm vốn không muốn để ý đến Hoắc Minh Chương. Nghe câu này, cậu nhất thời không nhịn được, vẻ mặt nhìn anh ta như thể đang nhìn kẻ thiểu năng: “Hai người có thể so sánh với nhau chắc?”
Hoắc Minh Chương: “...”
Hoắc Minh Chương hít sâu một hơi: “Cố Trầm, cậu đừng có quá đáng.”
Cố Trầm không nhịn được nữa: “Hoắc Minh Chương, anh biết không? Nếu người ta không tự biết mình biết ta thì rất dễ tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443633/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.