Chương trước
Chương sau
“Để tôi đưa cậu về trường học.” Đi ra khỏi quán cà phê, Chu Hiểu Đình nhìn dòng xe cộ rộn ràng nhộn nhịp, cất lời nói: “Bây giờ đang là giờ cao điểm tan làm, rất khó gọi xe. Xe bus và tàu điện ngầm thì càng khỏi phải nói, chật ních toàn là người.”

Cố Trầm nhìn dòng xe cộ uốn lượn dài dằng dặc, còn xen lẫn mấy chiếc taxi chở đầy khách trong dòng xe cộ, lặng lẽ thở dài một tiếng, xem ra chuyện thi lấy bằng lái xe là rất cấp bách.

“Cảm ơn, nhưng không cần phiền vậy đâu.” Chu Hiểu Đình nói cảm ơn với Chu Hiểu Đình, nói với Mạc Phi: “Anh về báo một tiếng với nhóm của anh đi, buổi tối chúng ta gặp mặt ở Đại học A.”

Mạc Phi gật đầu. Nhìn Chu Hiểu Đình một cái, thăm dò hỏi: “Vậy tôi đưa cậu về nhé?”

“Không cần đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Tôi không về trường.”
Chu Hiểu Đình lập tức tiếp lời: “Vậy cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi được hết.”

Mạc Phi chớp mắt. Thực ra anh ta muốn nói anh ta cũng có thể đưa Cố Trầm đi. Tiếc là Chu Hiểu Đình đã cướp mời trước. Nhìn dáng vẻ nôn nóng của Chu Hiểu Đình, Mạc Phi cũng không biết vì sao tự dưng lại nhớ lại lúc nãy khi ở trong quán cà phê, Phan Hạo Dương nói câu câu vớ vẩn là “cô Chu vì cậu trai trẻ là Cố Trầm nên mới từ chối ông chú già như anh ta”.

Mạc Phi vô thức lắc đầu, hoàn hồn lại cười nói: “Vậy tối chúng ta gặp mặt.”

Đèn neon bên đường dần dần sáng lên. Dưới ánh đèn rực rỡ, Chu Hiểu Đình nhìn dòng xe cộ như nước chảy, tò mò hỏi: “Rốt cuộc cậu đi đâu vậy? Ở chỗ này không dễ gọi xe đâu.”

Cố Trầm có chút bất đắc dĩ, chỉ trụ sở Công ty đầu tư Thiên Toại ở tòa cao ốc thương mại quốc tế đối diện: “Tôi đi gặp bạn tôi.”
Chu Hiểu Đình sững người. Chợt hiểu ra: “Chả trách cậu lại hẹn gặp mặt ở đây.”

Cố Trầm mỉm cười không nói gì.

Chu Hiểu Đình biết bản thân nên rời đi rồi. Nhưng cô lại có chút không nỡ, suy nghĩ rồi tiếp tục hỏi: “Tôi thấy cậu tuyển nhiều người mới như vậy, web Baitan muốn mở rộng à?”

“Không phải.” Cố Trầm nói: “Tôi muốn mở một công ty mới. Chuyên làm về phân tích big data và hệ thống quản lý phần mềm. Mạc Phi và nhóm của anh ta là nhân viên của công ty mới. Chủ yếu phụ trách thiết kế chương trình và phát triển phần mềm.”

“Ồ.” Chu Hiểu Đình cắn môi dưới, vẫn hỏi tiếp: “Ban nãy tôi nghe hai người nói chuyện, tối nay bắt đầu làm việc luôn à?”

“Ừm.” Cố Trầm giải thích: “Đã nhận dự án rồi, hợp đồng cũng ký xong rồi. Bắt đầu làm việc sớm một ngày thì cũng có thể kết thúc công việc sớm thêm một ngày. Bên đối tác cũng mong ngóng nhìn thấy thành quả.”
Chu Hiểu Đình lại hỏi: “Vậy tối nay các cậu bắt đầu làm việc, nhiều người như vậy thì sắp xếp ở đâu?”

Nếu như Chu Hiểu Đình không nghe nhầm, Mạc Phi phải dẫn nhóm người tới Đại học A gặp Cố Trầm. Chu Hiểu Đình tính nhẩm ra, một nhóm ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi người.

Cố Trầm nói: “Để bọn họ ở lại trụ sở trang web Baitan một đêm đã. Ngày mai tôi sẽ ra ngoài tìm phòng.”

Chu Hiểu Đình nghẹn lời. Suy nghĩ rồi lại nói: “Làm sớm không bằng làm đúng lúc. Đúng hôm nay tôi lại không có việc gì, lại lái xe nữa. Tôi giúp cậu đi tìm phòng nhé?”

Cố Trầm lắc đầu, khéo léo từ chối: “Không cần đâu.”

Chu Hiểu Đình có chút nôn nóng: “Vì sao vậy? Cậu không cần cảm thấy làm phiền tôi hay là làm ảnh hưởng thời gian của tôi đâu, tôi cũng không có việc gì phải làm cả...”
Cố Trầm nói: “Tôi sẽ đi tìm phòng cùng bạn tôi.” Thuận tiện coi như hẹn hò luôn.

Chu Hiểu Đình sững sờ chớp mắt, cất lời hỏi: “Người đó là Tổng giám đốc Chung Ly của Công ty đầu tư Thiên Toại à?”

Cố Trầm gật đầu.

Chu Hiểu Đình do dự một chút vẫn không nhịn được. Thăm dò hỏi: “Hình như quan hệ giữa cậu với Tổng giám đốc Chung Ly... rất tốt nhỉ?”

Cố Trầm tiếp tục gật đầu.

Chu Hiểu Đình nghĩ tới gì đó, băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi, cười nói với Cố Trầm: “Vậy được rồi. Tôi về trường trước nhé.”

“Đi đường cẩn thận.” Cố Trầm suy nghĩ rồi vẫn nhắc nhở một tiếng: “Cẩn thận Phan Hạo Dương.”

Rõ ràng là Chu Hiểu Đình không hiểu được hàm ý sâu xa của Cố Trầm, cau mày thật chặt: “Tôi không thèm quan tâm tới anh ta đâu. Phiền chết mất.”
Cố Trầm cũng chỉ biết điểm dừng rồi thôi. Thực ra cậu vẫn rất muốn nhìn thấy Phan Hạo Dương và Tập đoàn Đại Chu chó cắn chó. Đương nhiên nếu như có cơ hội, tốt nhất là có thể chơi trò trai cò tranh nhau ngư ông được lợi. Nhưng cụ thể phải tính toán như thế nào, Cố Trầm vẫn còn cần phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Nghĩ tới đây, Cố Trầm lại có chút hứng thú. Lúc tới dưới tòa nhà Công ty đầu tư Thiên Toại, thậm chí trên trán còn đổ một lớp mồ hôi mỏng.

“Chào cậu, cậu Cố.”

Bởi vì trước đây từng tới Công ty đầu tư Thiên Toại mấy lần, còn tăng ca với Chung Ly Toại mấy lần nữa, nhân viên bảo vệ ở cửa đã quen mặt Cố Trầm rồi. Cô gái lễ tân nhìn thấy chàng trai tuấn tú đẩy cửa đi vào, hai mắt liền sáng lên. Phản ứng nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho phòng tổng giám đốc. Cố Trầm đi tới quầy lễ tân, còn chưa nói gì mà cô gái lễ tân đã cướp tít mắt nói: “Chào Tổng giám đốc Cố, Tổng giám đốc Chung Ly nói cậu cứ lên thẳng bên trên là được.”
Cố Trầm mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Các cô sắp tan làm rồi nhỉ?”

“Vâng.” Cô gái lễ tân gật đầu, lại bổ sung thêm: “Nhưng chắc Tổng giám đốc Chung Ly vẫn còn phải tăng ca.”

Cũng không biết nửa tháng nay bị làm sao, bộ phận thị trường, bộ phận đầu tư và bộ phận kiểm soát rủi ro rất căng thẳng, tối nào cũng phải tăng ca. Cũng không biết là bận cái gì. Đương nhiên lễ tân thuộc bộ phận hành chính, không biết rõ về rất nhiều cơ mật công ty. Cô ấy cũng không dám hỏi. Dù sao thì bộ phận hành chính các cô có thể tan làm đúng giờ là được.

Cố Trầm mỉm cười, đoán rằng có thể Chung Ly Toại và Công ty đầu tư Thiên Toại cũng cảm giác được sóng ngầm dao động trên thị trường chứng khoán. Đang tìm cách để giảm thiểu rủi ro của các dự án đầu tư xuống thấp nhất. Để đối phó với những thay đổi trong xu thế chung.
Cố Trầm nhìn đồng hồ, đúng vào sáu giờ. Bèn hỏi tiếp: “Tối nay tôi định đi ăn ngoài, đang muốn xin ý kiến một chút.”

“Gần công ty có mở một quán lẩu thịt bò Triều Sơn. Hình như cũng rất ngon.” Cô gái lễ tân cười híp mắt giới thiệu.

Cố Trầm nhướng mày, lấy một tờ quảng cáo của quán lẩu Triều Sơn, đi thang máy lên tầng.

Trong văn phòng tổng giám đốc, sau khi Chung Ly Toại nhận được thông báo dưới lễ tân liền có chút lở đễnh. Tài liệu trên tay cũng không thèm xem nữa, thi thoảng lại quét mắt nhìn về phía cửa văn phòng đóng chặt.

Lúc Cố Trầm đi vào nhìn thấy cảnh này. Lập tức mỉm cười: “Tổng giám đốc mà cũng làm việc riêng à?”

Chung Ly Toại cười nói: “Bị em bắt được rồi. Muốn trừng phạt anh à?”

Vành tai Cố Trầm khẽ động, tự dưng nghĩ tới chuyện không nên nghĩ. Cậu lắc đầu, cười nói: “Phạt anh đi ăn lẩu thịt bò Triều Sơn với em. Mở gần công ty các anh, nghe nói cũng không tệ.”
“Được.” Chung Ly Toại gật đầu, cầm áo khoác vest lên: “Đi thôi.”

Lưu loát dứt khoát như vậy luôn sao? Cố Trầm nhướng mày, cười híp mắt đi xuống tầng cùng Chung Ly Toại.

Cô gái lễ tân vừa dọn dẹp xong đang định tan làm thì thấy Chung Ly Toại và Cố Trầm đi ra từ thang máy, lập tức hơi kinh ngạc khẽ hé miệng.

Quả nhiên vẫn là Tổng giám đốc Cố này có thể diện. Vừa tới đã có thể khuyên Tổng giám đốc tăng ca cả nửa tháng trời ra khỏi cửa.

Cố Trầm và Chung Ly Toại không hề để ý đến cô gái lễ tân đang kinh ngạc. Hai người đi ra khỏi cửa công ty, mở dẫn đường đi bộ tới quán lẩu Triều Sơn mà cô gái lễ tân giới thiệu.

Quả nhiên là vô cùng hot. Còn chưa tới sáu rưỡi tối, cửa quán lẩu đã xếp một hàng dài.

Cố Trầm âm thầm tặc lưỡi, lập tức lui ra ngoài: “Hay là, chúng ta ăn ở chỗ khác đi?”
Chung Ly Toại khẽ cau mày, còn chưa nói gì thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Hoa ra cô gái lễ tân nhìn thấy Cố Trầm và Chung Ly Toại đi ra khỏi cửa công ty, lập tức nhở tới ban nãy Cố Trầm hỏi tối nay ăn gì, còn có cả hành động lấy một tờ quảng cáo của quán lẩu kia. Cô gái vô cùng lanh trí gọi một cuộc điện thoại cho văn phòng tổng giám đốc, để thư ký tổng giám đốc báo cho Chung Ly Toại, Công ty đầu tư Thiên Toại có mở VIP siêu cấp ở quán lẩu này, có thể hưởng thụ đãi ngộ không cần đặt trước cũng có phòng riêng.

Sau khi cúp máy, Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại, cười nói: “Lễ tân của công ty các anh lanh trí thật đấy.”

Chung Ly Toại cũng rất hài lòng với hiệu suất làm việc và mắt nhìn của cô gái lễ tân, cười giải thích: “Bởi vì Công ty đầu tư Thiên Toại thường hay tăng ca, sẽ gọi đồ ăn gần đây. Có lúc còn phải tiếp đón khách hàng, cho nên đều làm rất nhiều thẻ VIP của những nhà hàng gần đây.”
“Dân lấy ăn làm đầu.” Cố Trầm nói: “Đãi ngộ phúc lợi của công ty tốt, nhân viên mới yêu công việc được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào quán lẩu. Nhân viên phục vụ ở quầy đã nhận được cuộc điện thoại từ thư ký tổng giám đốc Công ty đầu tư Thiên Toại từ trước. Sau khi nhìn thấy danh thϊếp của Chung Ly Toại lập tức dẫn người vào phòng riêng cho khách VIP.

Quán lẩu được trang trí theo phong cách nổi bật của địa phương. Cổ kính xưa cũ. Nơi đâu cũng tràn ngập mùi thơm của nước hầm xương bè.

Sau khi gọi món xong, Cố Trầm nhìn nhân viên phục vụ nối đuôi nhau rời khỏi phòng riêng, nói với Chung Ly Toại: “Anh biết chuyện Phan Hạo Dương rót vốn vào Tập đoàn Đại Chu không?”

Chung Ly Toại gật đầu. Bọn họ làm cái ngành đầu tư này, quan trọng nhất chính là tin tức nhanh nhạy. Tuy Tập đoàn Đại Chu từng thất bại một lần trong dự án niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, nhưng vẫn là doanh nghiệp hàng đầu số một số hai trong giới bất động sản trong nước. Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương của Phan Hạo Dương lại càng khỏi phải nói. Nửa năm gần đây gần như đứng đầu không có ai tranh lại được trên thị trường chứng khoán.
Đây là khái niệm cổ phiếu công nghệ được các nhà đầu tư và giới truyền thông chuyên nghiệp ngưỡng mộ nhất.

Cố Trầm nói ra lời đáng kinh ngạc: “Theo như em quan sát, chắc hẳn Phan Hạo Dương định nhân cơ hội này để nuốt chửng Tập đoàn Đại Chu.”

Bàn tay đang rót trà của Chung Ly Toại khẽ dừng lại, nhìn sang Cố Trầm.

Cố Trầm tiếp tục nói: “Bọn họ chó cắn chó, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Anh nói xem bọn họ có cơ hội phất lên không?”

Chung Ly Toại có hơi kinh ngạc: “Em định công kích Tập đoàn Đại Chu à?”

“Còn cả Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương của Phan Hạo Dương nữa.” Cố Trầm bổ sung: “Cơ hội rất khó có được đấy. Anh không muốn thử à?”

Tuy Công ty đầu tư Thiên Toại cũng là tổ chức tài chính nổi tiếng quốc tế, nhưng Chung Ly Toại rất ít khi thu mua ác ý, hoặc là làm những chuyện như công kích các công ty trên thị trường. Cho dù trước đây từng tiết lộ đánh giá về dự án lên sàn chứng khoán Hồng Kông của Tập đoàn Đại Chu, Chung Ly Toại cũng chỉ công bố một báo cáo phân tichs tài chính trong nội bộ Công ty đầu tư Thiên Toại thôi. Không có ý định chèn ép Tập đoàn Đại Chu tới cùng.
Nhưng Cố Trầm nói rằng muốn công kích Tập đoàn Đại Chu, Chung Ly Toại có thể hiểu được. Có những chuyện đã qua rồi, nhưng không có nghĩa là sẽ không lật lại. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Với sự chèn ép của Tập đoàn Đại Chu đối với Cố Trầm, chỉ cần Cố Trầm bắt được cơ hội, thì có trả thù như thế nào cũng không quá đáng. Dù sao thì nếu mưu kế độc ác của Tập đoàn Đại Chu thành công, Cố Trầm sớm đã thân bại danh liệt, tiền đồ bị hủy sạch rồi.

Nhưng Chung Ly Toại có chút không hiểu, vì sao Cố Trầm lại phải công kích Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương? Liên tưởng tới những lần gặp mặt của bọn họ trước đây, Chung Ly Toại nhận ra rằng hình như ngay từ khi bắt đầu Cố Trầm đã rất ghét Phan Hạo Dương rồi.

Nghe thấy câu hỏi của Chung Ly Toại, Cố Trầm không thể giải thích quá nhiều, dù sao thì chuyện P2P vẫn còn chưa xảy ra. Cố Trầm trầm ngâm một chút, cũng chỉ đành nói: “Thủ đoạn của người này không sạch sẽ. Em không thích.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.