Nghe thấy Cố Trầm bình phẩm về Phan Hạo Dương như vậy, Chung Ly Toại bật cười: “Con người Phan Hạo Dương có năng lực. Tâm tư đúng thật là rất nhạy bén.”
“Anh ta không chỉ mỗi tâm tư nhạy bén thôi đâu.” Cố Trầm có hơi khát nước, cầm ấm trà lên rót cho mình một chén trà rồi uống cạn sạch: “Con người anh ta có tâm tư rất xấu xa.”
Lời vừa dứt, nhân viên phục vụ liền gõ cửa đi vào, bắt đầu bày món ăn lên.
Nước dùng của lẩu Triều Sơn là nước dùng được hầm từ xương bò. Hai người gọi tổng cộng ba đĩa thịt miếng cùng một đĩa thịt bò viên làm thủ công, gọi thêm cả hai đĩa rau.
Trước khi bắt đầu ăn, Cố Trầm còn cố ý lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.
Chung Ly Toại nhìn cảm thấy rất mới lạ, cười hỏi: “Từ khi nào mà em cũng thích chụp ảnh trước khi ăn vậy?” Giống như mấy cô gái trong công ty bọn họ.
Cố Trầm vừa gửi ảnh đã chụp cho giáo sư Hình, vừa nói: “Gửi cho giáo sư nhà em.”
Chung Ly Toại tò mò: “Định lần sau dẫn Hình lão tới ăn à?” Loại lẩu có nước dùng thanh thanh này đúng thật là phù hợp với khẩu vị của người già.
“Không phải.” Cố Trầm chỉnh điện thoại sang chế độ rung: “Em muốn nhử thèm thầy ấy thôi.”
Chung Ly Toại: “...”
Chung Ly Toại suy nghĩ rồi cười nói: “Xem ra quan hệ giữa em với Hình lão rất hòa hợp.” Nếu không thì với tính tình của Cố Trầm, chắc chắn không thể làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443609/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.