Nghe Chung Ly Toại nói vậy, ánh mắt Cố Trầm bất chợt trở nên mông lung, hơi dè dặt nói: “À, vali đó em đem đến Baitan rồi. Nhiệm vụ của dự án hệ thống quản lý Big Data khá nặng nên ngày nào mọi người cũng phải ở lại công ty tăng ca. Em lại là chủ, tuy không thạo về lập trình lắm, nhưng ở lại như vậy ít ra cũng có thể cùng họ đồng cam cộng khổ.”
Cố Trầm trước nay luôn kiệm lời, hôm nay cậu có vẻ chột dạ nên nói nhiều hơn hẳn.
“Thế à.” Vẻ mặt Chung Ly Toại rõ ràng hụt hẫng, nhưng anh vẫn mỉm cười: “Không sao, là anh suy nghĩ hơi nhiều thôi.”
Thấy dáng vẻ ỉu xìu này của anh, Cố Trầm bất giác càng thêm chột dạ. Cậu liếm môi, cố tìm một chủ đề để nói: “Tối nay chúng ta ăn gì thế?”
“Em muốn ăn gì?” Chung Ly Toại vẫn trả lời bằng giọng rất nhẹ nhàng, ân cần.
Cố Trầm suy nghĩ: “Hay là, em nấu cơm nhé? Hôm nay trời cũng nóng, nấu mì lạnh cho anh ăn nhé!”
Chung Ly Toại hỏi lại: “Nấu mì* cho anh ăn á?”
Cố Trầm gật đầu, chợt cảm thấy có gì đó sai sai, bèn ngước mắt lên nhìn anh. Quả nhiên, Chung Ly Toại đang cố nhịn cười.
(*: Tiếng Trung là “下面”, nghĩa gốc của nó trong câu này vốn là “nấu mì”. Nhưng ngày nay, theo trào lưu ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, từ này đã trở thành danh từ, chỉ bộ phận nhạy cảm bên dưới của nam/nữ, ám chỉ lời mời gọi ẩn ý tìиɧ ɖu͙©. Vậy nên, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443591/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.