Cố Trầm im lặng. Dạo gần đây, cậu cũng cảm thấy kỹ thuật “lái xe” của Chung Ly Toại đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi.
Thấy Cố Trầm không lên tiếng, Chung Ly Toại hơi hụt hẫng, nhưng anh cũng không muốn ép cậu, chỉ cười cười đổi chủ đề: “Cháo chín rồi, anh bưng ra ngoài trước.”
Lúc này Cố Trầm mới hoàn hồn. Cậu nhấc bánh bao hấp đã chín từ trên bếp xuống, đặt cả khay vào trong mâm, bưng vào phòng ăn. Chung Ly Toại bưng nốt dưa chuột nộm và trứng trà.
“Có hai người ăn nên em làm nhiêu đây thôi.”
“Vậy là thịnh soạn lắm rồi.” Chung Ly Toại mỉm cười, gắp một miếng bánh bao, cắn thử một miếng. Da bánh mỏng nhân lại nhiều, mắt anh chợt sáng quắc: “Đây là nhân gì vậy?”
“Bí ngòi, trứng gà với tôm nõn.” Cố Trầm nhìn anh, cười hỏi: “Không ăn ra hả?”
Chung Ly Toại lắc đầu: “Anh chưa ăn bánh bao nhân này bao giờ.”
Nói đúng ra là, anh chưa ăn bánh bao bao giờ.
Cố Trầm nghĩ tới câu chuyện hồi nhỏ Chung Ly Toại vừa kể, nhất thời hiểu ra: “Anh thích thì ăn nhiều một chút đi.”
Ăn xong bữa sáng, Chung Ly Toại đưa Cố Trầm đến trường. Gần cuối học kỳ, cả trường Đại học A đều bước vào giai đoạn ôn thi căng thẳng. Bài vở chất đống, đến nỗi Cố Trầm phải tạm thời gác lại dự án đầu tay và nhiệm vụ giáo sư Hình giao cho mình, chỉ chuyên tâm ôn tập, không thể thi rớt kỳ thi cuối kỳ được.
“Vậy cũng đâu nhất thiết phải lôi tôi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443589/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.