Chương trước
Chương sau
Không hiểu sao, Cố Trầm cứ có cảm giác trong lời nói của Trương Thành Phong ẩn chứa rất nhiều cảm khái.

Có vẻ như Tổng giám đốc Trương này là một người rất giàu cảm xúc.

Cố Trầm mỉm cười, ngồi xuống đối diện với ông ta. Trương Thành Phong chủ động lên tiếng hỏi: “Không biết Tổng giám đốc Cố muốn uống gì?”

“Tôi vừa gọi nước lạnh giải khát ở dưới quầy rồi.” Cố Trầm đáp.

Trương Thành Phong cười nói: “Hình như tôi và Tổng giám đốc Cố có chung sở thích ăn uống thì phải. Tôi cũng vừa mới gọi một ly nước đào ướp lạnh. Nói thật, tôi ở thành phố A lâu như vậy, từng đến không ít quán cà phê lớn nhỏ khác nhau. Có nhiều chỗ bán nước trái cây ép lạnh, nhưng rất ít nơi bán nước ép đào vàng ướp lạnh như quán này.”

Cố Trầm khẽ cười: “Đây là điểm đặc biệt của quán cà phê này đấy. Tổng giám đốc Trương quả là có gu thưởng thức.”
Trương Thành Phong nói: “Cũng là do cô gái của quán giới thiệu cho tôi.”

Nói đến đây, ông ta chợt chuyển chủ đề: “Nhắc đến đào vàng, tôi thực sự phải khâm phục Tổng giám đốc Cố đấy. Công cuộc quảng cáo khuyến mại giúp đỡ nhà máy đồ hộp Hương Sơn của cậu đích thị là một trường hợp kinh điển nức tiếng trong ngành. Một nhà máy đồ hộp của nhà nước sắp sửa phải đóng cửa, lại đột nhiên trở mình, biến lỗ thành lãi chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, doanh thu tiêu thụ vượt mức 100 triệu. Chưa kể giá trị thương hiệu tăng chóng mặt, ngay cả xứ sở đào vàng Viêm Lăng cũng trở thành địa điểm du lịch được mong chờ nhất trong kỳ nghỉ kỳ mùng 1/5, đều là nhờ kế hoạch quảng bá của cậu.”

Trương Thành Phong nhìn Cố Trầm, thốt lên đầy xúc động: “Biến thứ mục nát trở nên thần kỳ, chiến thuật quảng bá này của Tổng giám đốc Cố, thực sự khiến người ta phải đập bàn tán thưởng.”
“Tổng giám đốc Trương quá khen.” Cố Trầm lịch sự giữ phép khiêm tốn: “Chủ yếu là do chất lượng đồ hộp của Hương Sơn vốn không có gì để chê, lại còn là sản phẩm nội địa lâu đời, rất đáng để tin tưởng.”

Trương Thành Phong dứt khoát nói: “Ở cái thị trường tiêu thụ này, rượu thơm cũng phải sợ ngõ sâu. Vì vậy, lần này tôi rất muốn được hợp tác với Tổng giám đốc Cố, cũng mong rằng sau khi có sự chung tay của Tổng giám đốc Cố đây, Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa của chúng tôi sẽ có cơ hội phất lên.”

Cuối cùng cũng nói tới chính sự rồi.

Cố Trầm cười đáp: “Tổng giám đốc Trương nghĩ thế nào?”

“Tôi xin nói rõ trước. Cá nhân tôi ôm ấp nhiệt huyết rất lớn đối với lần hợp tác này, tôi cũng sẽ cố gắng phối hợp hết sức với yêu cầu của bên cậu. Những gì có thể chấp thuận được, tôi tuyệt đối sẽ nghe theo. Tuy nhiên...” Trương Thành Phong rất khôn khéo khi nói những lời tốt đẹp trước, rồi mới bắt đầu kể khổ sau: “Chuyện Tổng giám đốc Cố đã nói qua điện thoại trước đó, là phải giảm một nửa học phí, thực sự có hơi áp lực cho phía chúng tôi.”
“Tôi nói trước về tình hình của trung tâm mình.” Không đợi Cố Trầm lên tiếng, ông ta nói tiếp: “Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa của chúng tôi đã thành lập được mười năm nay và có chi nhánh tại 20 thành phố trên cả nước. Gộp tất cả các chi nhánh lại, thì có tất cả 1300 người, bao gồm cả huấn luyện viên và đội ngũ nhân viên hậu cần. Xe tập lái tổng 2000 chiếc, trung bình mỗi chi nhánh khoảng 100 chiếc. Một chiếc xe tập lái mỗi tháng có thể nhận tối đa tám học viên. Tức là mỗi chi nhánh của chúng tôi có thể tiếp nhận 800 học viên một tháng. Nếu đông hơn, chất lượng giảng dạy có thể bị giảm sút.”

Nói đến đây, Trương Thành Phong đưa mắt nhìn Cố Trầm: “Tôi đương nhiên biết đến đại danh của Baitan, cũng được nghe nói về sức ảnh hưởng và phạm vi phủ sóng quảng cáo trong ngành. Tôi biết ý tốt của Tổng giám đốc Cố, phí quảng cáo trên trang chủ Baitan, cậu chỉ thu mười vạn tệ một tháng. Dựa trên lượt truy cập hàng ngày của Baitan, mức giá này gần như là đã miễn phí cho tôi rồi.”
“Nếu tôi không nói chuyện này trước, mà đồng ý nhận lời rồi ký kết hợp đồng, đến lúc đó chưa nói đến cả nước, chỉ nguyên thành phố A đã có biết bao nhiêu sinh viên đến đăng ký thi bằng lái ở chỗ chúng tôi chứ? Họ đều vì tin tưởng Baitan mới đến. Tất nhiên, cũng có những sinh viên đến vì chương trình khuyến mãi giảm giá 50%.”

“Số tiền bỏ ra ít thì chất lượng giảng dạy không thể đảm bảo được. Có thể trong một vài ngày sau đó, học viên sẽ không có cơ hội luyện xe.” Trương Thành Phong tỉ mỉ phân tích: “Thực ra, nếu chỉ muốn làm ăn một lần, tôi sẽ đồng ý ngay, không thành vấn đề. Còn có thể ký hợp đồng bao dạy bao đỗ cho các bạn ấy, một lần không qua, miễn phí trọn đời. Cùng lắm thì cứ ngâm để đấy. Tiền đã về tay, học viên cũng chẳng làm gì được tôi. Cậu nói có đúng không?”
Cố Trầm trầm ngâm chớp mắt, đôi mắt đen láy nhìn Trương Thành Phong đăm đăm.

Ông ta nheo mắt cười: “Nhưng chúng tôi đương nhiên sẽ không làm như vậy. Nếu thực sự làm vậy, không chỉ có tiếng tăm của Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa chúng tôi, mà cả danh tiếng của Baitan cũng sẽ lập tức tiêu tan ngay. Tổng giám đốc Cố, cậu nói đúng không?”

Cố Trầm im lặng. Cậu nhận ra, Trương Thành Phong này quả là một người rất khôn khéo. Lúc cậu gọi điện tới trung tâm của ông ta đã nói trước rằng nếu muốn hợp tác với Baitan thì phải giảm 50% học phí, nếu không cậu sẽ tìm chỗ khác. Trương Thành Phong cũng đã đồng ý qua điện thoại, nói muốn gặp mặt để bàn bạc kỹ lưỡng hơn. Nhưng thực ra, đó chỉ là kế hoãn binh của ông ta thôi. Sau khi gặp mặt, trước tiên ông ta sẽ tâng bốc Cố Trầm lên, kéo gần khoảng cách đôi bên trước. Đợi đến lúc bàn vào chính sự sẽ lập tức kể khổ, để cậu thấy ông ta đang khó khăn như thế nào.
Quan trọng là, đối phương còn nói có sách, mách có chứng, khiến cậu không thể moi ra được bất cứ sơ hở nào.

Quả thực, nghe xong những lời Trương Thành Phong nói, đến cả bản thân Cố Trầm, cũng cảm thấy việc giảm giá 50% là khó có thể.

“Vậy nói xem, ông muốn thế nào?” Cố Trầm hứng thú hỏi.

Trong khi Cố Trầm quan sát Trương Thành Phong, ông ta cũng đang chú ý tới thái độ của cậu. Thấy cậu không biểu hiện ra quá nhiều thái độ bài xích hay bất mãn, ông ta lập tức bày tỏ: “Tổng giám đốc Cố, Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa của chúng tôi thật sự có thành ý muốn hợp tác với bên cậu. Có thể nói như này, với sức ảnh hưởng lớn của Baitan trong giới sinh viên hiện nay, việc Tổng giám đốc Cố chủ động tìm tới tận cửa trung tâm chúng tôi để hợp tác, quả là vận may từ trên trời rớt xuống.”
Trương Thành Phong không ngại nhấn mạnh rằng bản thân rất vinh dự khi có được cơ hội hợp tác này. Cố Trầm cắt ngang những lời hàn huyên khách sáo của ông ta: “... Chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề chính thì hơn.”

Trương Thành Phong hơi ngập ngừng, sau đó lập tức đưa ra ý kiến của mình: “Ý của tôi là, chúng ta vẫn sẽ hợp tác với nhau. Nhưng mà, tôi vẫn cần Baitan cho chúng tôi thời gian nửa tháng chuẩn bị. Trong nửa tháng này, tôi sẽ tuyển người, tìm cách mở rộng quy mô trước. Khi nào có đủ giáo viên và các thiết bị hỗ trợ đào tạo thì chúng tôi sẽ bắt đầu chạy quảng cáo tiếp nhận học viên. Thực sự là, việc giảm 50% có hơi quá. Giá này bên tôi không còn là lời ít lời nhiều nữa, mà là lỗ nặng luôn rồi.”

Trương Thành Phong miêu tả bản thân một cách thê thảm. Dứt lời, ông ta xoay người, lấy ra một cuốn sổ từ trong cặp tài liệu, đẩy đến trước mặt Cố Trầm, mở ra: “Tôi cũng thẳng thắn với cậu luôn. Chúng ta làm một phép tính nhé. Tôi thu phí đăng ký thi là 6800 tệ trên một sinh viên. Trừ đi tiền lương phải trả cho huấn luyện viên, chi phí bảo trì sân tập, tiền thuê mặt bằng và các chi phí râu ria ngoài lề khác, thì tiền lời thu được không quá 2000 tệ trên một người đâu. Vả lại, hai năm nay, giá đất tăng mạnh, giá thuê mặt bằng cũng tăng đều qua từng năm. May mà trước đó tôi đã ký hợp đồng thuê 5 năm với chủ nhà, coi như số đỏ, thoát được một kiếp nạn. Đây là hợp đồng cho thuê của tôi với chủ nhà. Cậu nhìn xem, nguyên tiền thuê một năm của tôi đã bằng này rồi. Hợp đồng thuê mặt bằng đến tháng 8 năm nay hết hạn, khả năng chủ nhà sẽ lại tăng giá lên. Vậy thì, 2000 tệ tiền lời này, đúng ra là tôi còn nói cao hơn so với thực tế rồi đó.”
Trương Thành Phong nói một mạch đến đây, có lẽ cũng đã khát, ông ta cầm ly nước ép lên uống ừng ực, một hơi cạn sạch. Nhưng rồi vẫn cảm thấy chưa đã, ông ta lại gọi thêm một chai nước khoáng. Sau khi phục vụ rời đi, ông ta lại nói tiếp: “Vậy nên, tôi không phải đang chơi trò lừa gạt, cò kè bớt một thêm hai gì ở đây cả, điều đó không cần thiết. Chúng tôi giảm 30%, chốt 4800 tệ. Tôi không có lời nữa, chỉ mong lần hợp tác này, có thể đưa danh tiếng của trung tâm bay xa, được nhiều người biết đến. Tôi muốn xây dựng một trung tâm đào tạo lái xe uy tín hàng đầu cả nước.”

Nói đến đây, cả người Trương Thành Phong toát lên một khí thế hăng hái cùng niềm tin mãnh liệt bản thân sẽ làm được.

Cố Trầm khẽ nhếch mép: “Nói rất hay. Có điều, dựa vào đâu để tôi tin rằng Tổng giám đốc Trương có thể nói được làm được đây?”
Vẫn là những lời của Trương Thành Phong đã nhắc nhở Cố Trầm. Cậu muốn hợp tác với Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa để tổ chức chương trình ưu đãi cho sinh viên trong dịp nghỉ hè này. Đến lúc đó, bất kể là xuất phát từ sự tin tưởng đối với Baitan hay sức hấp dẫn từ chương trình ưu đãi của Phong Thừa, thì chắc chắn một điều rằng, sẽ có vô số sinh viên tới đăng ký. Ngộ nhỡ, Trương Thành Phong nói một đằng làm một nẻo thì sao? Nhỡ đâu sau khi bàn xong chính sách ưu đãi với cậu, ông ta quay ra giở trò lươn lẹo, có bao nhiêu sinh viên đăng ký nhận hết bấy nhiêu thì sao. Tới lúc đó, học viên thi không qua, vừa mất việc, vừa mất thời gian, họ chắc chắn sẽ quay ra bóc phốt trung tâm và Baitan lừa đảo.

Cố Trầm giúp sinh viên giành được chính sách ưu đãi là vì muốn được ghi nhận, muốn có được sự tin tưởng từ mọi người, để chống lại hào quang của cốt truyện, chứ không phải muốn bị dư luận ném đá hay mạt sát.
“Việc này Tổng giám đốc Cố cứ yên tâm.” Trương Thành Phong quả quyết nói: “Tất cả những điều khoản chúng ta thảo luận, sẽ đều được ghi trong hợp đồng. Nghiêm chỉnh thực hiện.”

“Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa có chi nhánh rải trên hơn 20 thành phố trong cả nước, nhưng Baitan chỉ có một trụ sở duy nhất đặt tại thành phố A. Cho dù Tổng giám đốc Trương không nghiêm chỉnh thực hiện hợp đồng hay giở chút trò lươn lẹo thì tôi cũng đâu có biết được. Mà có biết thì e rằng cũng nằm ngoài tầm với của tôi.” Cố Trầm cười tủm tỉm nói.

Đối diện với sự đa nghi, không một chút tín nhiệm của Cố Trầm đối với mình, Trương Thành Phong ngược lại không hề tức giận. Ông ta chỉ mỉm cười, hỏi: “Vậy theo ý của Tổng giám đốc Cố, chúng ta nên làm như thế nào?”
“Giảm 30% cũng được thôi.” Cố Trầm dõng dạc nói: “Nhưng tôi muốn công khai tất cả những điều khoản được ký kết trong hợp đồng giữa hai bên lên web Baitan. Bao gồm cả việc bên ông tiếp nhận bao nhiêu học viên mỗi tháng cho một chiếc xe tập lái, mỗi học viên một ngày được thực hành lái xe trong bao lâu. Chúng ta giấy trắng mực đen, kê khai giá cả rõ ràng, để sinh viên tự lựa chọn. Ngoài ra, tôi sẽ mở kênh khiếu nại trên web. Bất kể là chi nhánh nào của Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa có dấu hiệu phạm quy, học viên đều có quyền yêu cầu bồi thường một khoản tương ứng theo như điều khoản trong hợp đồng.”

Cùng với đó, nếu Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa muốn hợp tác với web Baitan, thì phải trả một khoản tiền bảo chứng không nhỏ.

“Sau khi kết thúc hợp tác, nếu Phong Thừa không xảy ra bất cứ hành động nào vi phạm hợp đồng, chúng tôi sẽ hoàn trả lại nguyên vẹn số tiền này”, Cố Trầm nói thêm.
Trương Thành Phong suy nghĩ một lát, hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”

Cố Trầm đáp: “Năm mươi vạn.”

“Năm mươi vạn?” Trương Thành Phong trợn tròn mắt: “Trung tâm của chúng tôi lấy đâu ra số vốn lưu động lớn như vậy.”

Cố Trầm chỉ im lặng, nhếch môi cười.

Trương Thành Phong quan sát kĩ nét mặt Cố Trầm, biết điều kiện này khó có thể thương lượng được. Suy nghĩ một hồi, ông ta quyết định: “Cũng không phải là không được. Cùng lắm tôi đem căn hộ của mình đi thế chấp, cầm trước năm mươi vạn. Dù sao, chương trình ưu đãi cho kỳ nghỉ hè của chúng tôi kéo dài hai tháng là cùng. Nếu học viên học nhanh, tối đa cũng chỉ ba tháng là có thể thi được bằng lái. Tất nhiên, cũng có một vài trường hợp bã đậu, thi một hai năm vẫn không lấy được bằng.”

Cố Trầm hiểu ý của Trương Thành Phong: “Chúng tôi có thể để thời hạn là 6 tháng. Dựa vào thời gian và tỉ lệ thi đỗ lấy được bằng của học viên, tháng đầu tiên, chúng tôi sẽ trả lại phí bảo chứng là mười nghìn tệ. Sang tháng thứ hai, trả lại hai mươi vạn, tháng thứ ba mươi vạn. Số tiền bảo chứng còn lại, chúng tôi sẽ trả hết trong vòng sáu tháng sau.”
Đối với những học viên thi nửa năm vẫn không lấy được bằng lái xe, nếu thực sự quá ngốc thì Baitan cũng bó tay, không ai lo nổi cho ai cả đời được.

Trương Thành Phong bật cười: “Ok chốt!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.