“Thế nào rồi?”
“Hả?” Cố Trầm giật mình tập trung lại, vừa rồi hình như cậu nghe thấy lời của Chung Ly Toại.
“Cô con gái nhà họ Chu ấy.” Chung Ly Toại nhắc lại một lần: “Thế nào rồi?”
Cố Trầm cảm thấy có hơi buồn cười. Trước kia Chung Ly Toại nhắc đến Chu Hiểu Đình còn khách sáo xa lạ, một câu hai câu đều là thiên kim của Tập đoàn Đại Chu, giờ đã trở thành “cô con gái nhà họ Chu” rồi. Chung Ly Toại ghen cũng đừng thể hiện rõ ràng thế chứ.
Để ý thấy ánh mắt chế giễu của Cố Trầm, Chung Ly Toại mới phóng khoáng nói: “Bản chất con người thôi mà.”
“Ừm, tốt lắm.” Cố Trầm hùa theo, nói: “Ăn dấm nhiều có thể làm mềm mạch máu, tốt cho sức khỏe lắm.”
Chung Ly Toại không nói gì nữa, biểu cảm của anh lại càng lúc càng thản nhiên.
Ngược lại Cố Trầm lại than thở: “Em cảm thấy bây giờ suy nghĩ của Chu Hiểu Đình có hơi hỗn loạn. Chị ấy không tìm được ra phương hướng cho mình, không biết bản thân phải làm gì mới là đúng.”
“Nhưng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của chị ấy. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã gặp phải loại người thân như thế.” Những việc phiền lòng quá nhiều sẽ khiến cho người ta phải nhanh chóng trưởng thành.
Chung Ly Toại vẫn không nói gì.
Cố Trầm ngoái đầu nhìn anh, hỏi: “Sao anh không nói gì thế?”
Chung Ly Toại cười, trả lời: “Em muốn nghe anh nói cái gì?”
“Chẳng phải anh chủ động hỏi đấy sao?” Cố Trầm gõ nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443577/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.