Cố Trầm nhìn khắp một lượt nhà vệ sinh, nhấc hết các loại bình trong đó như dầu gội đầu, sữa tắm trên bệ rửa, còn có cả chai nước giặt ở góc phòng lên xem, sau đó xác định được đa số những đồ dùng hàng ngày này không còn nhiều nữa.
Trong phòng ăn, giáo sư Hình cao giọng gọi: “Em cứ mò mẫm gì trong phòng vệ sinh thế hả? Còn chưa ra đây ăn cơm đi.”
Cố Trầm mới tập trung lại, vội vàng trả lời: “Em đến ngay đây.”
Giáo sư Hình hừ một tiếng: “Thế còn tạm được, không tích cực ăn cơm làm sao có sức mà suy nghĩ.”
Cố Trầm lắc đầu: “Em thấy dầu gội rồi nước giặt trong phòng vệ sinh sắp dùng hết rồi, nên đang định ăn xong cơm tối, lúc ra ngoài đi dạo sẽ mua thêm về.”
Giáo sư Hình không nói gì, cô Thích lại cười tươi, nói: “Vẫn chỉ có Trầm Trầm của chúng ta chu đáo, nếu không hai người già cô với thầy của em chẳng xách được nhiều đồ như thế. Nặng lắm.”
Cố Trầm mỉm cười đáp: “Học trò phải báo hiếu thầy cô mà ạ.”
Cô Thích bùi ngùi, nói: “Bây giờ học trò có suy nghĩ như em đã không còn nhiều nữa rồi.”
Cố Trầm cảm thấy trong lời cô Thích nói còn có ý khác, không nhịn được nhìn về phía giáo sư Hình. Biểu cảm của ông lại lạnh nhạt, cũng không nhìn ra ông đang có suy nghĩ gì.
Cô Thích biết Cố Trầm đến nhà ăn cơm nên đặc biệt làm món ngon như thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt, tôm xối dầu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443575/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.