Hai người gọi món, Tần Mậu nói: “Để ăn ngon miệng, tôi cảm thấy tốt nhất không nên chào hỏi Khương Ngôn Mặc.”
Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu: “Đừng nói với tôi là cậu sợ hắn.”
Tần Mậu lắc đầu, nghiêm túc nói: “… Làm phiền người khác hẹn hò là kém văn hóa.”
Hồ Niệm Cảnh cười dựa vào ghế: “Được, cái gì cũng nghe theo cậu.”
Trong lúc ăn, Hồ Niệm Cảnh liên tục nhìn qua vai Tần Mậu, cậu nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Nhìn nữa sẽ bị phát hiện.”
Hồ Niệm Cảnh ngậm đũa: “Tôi phát hiện ra một chuyện.”
Thật ra Hồ Niệm Cảnh xuất thân từ gia đình có học, gia giáo không thể không nói là nghiêm khắc, trước mặt người ngoài cũng là dáng vẻ thân sĩ, thế nhưng khi ở cùng Tần Mậu, Hồ Niệm Cảnh có thể nói ra mấy câu không suy nghĩ thô tục, cũng có thể ngậm đũa giả bộ lưu manh.
Tần Mậu nhếch môi: “Cái gì?”
“Người con trai kia kìa…” Hồ Niệm Cảnh chỉ về phía trước: “Trông có vẻ giống Đường tiểu thiếu gia nhà cậu?”
Mặc dù Hồ Niệm Cảnh chỉ nhìn thấy hình Đường Phẩm Hạ hồi bé, nhưng ngũ quan hai người rất giống nhau, không phải là giống về tuổi tác.
Tần Mậu lập tức đoán ra Hồ Niệm Cảnh chỉ Khương Thiển.
Khương Thiển có một đôi mắt đen to tròn, mặt mũi thanh tú, mới nhìn qua thì quả thật có mấy phần giống Đường Phẩm Hạ delicious peaches come.
Đến cả nét xấu cũng giống nhau.
Nếu dáng vẻ bọn họ không giống nhau thì tốt biết mấy…
Tần Mậu thầm thở dài.
“A, bọn họ phải đi.” Hồ Niệm Cảnh đẩy Tần Mậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/184365/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.