Tần Mậu vội vàng rời mắt, bây giờ thân phận con nuôi nhà họ Đường của cậu còn chưa được công khai, vẫn không nên bắt chuyện với Đường Phẩm Hạ sớm như vậy. Nhưng cậu có chút nghi ngờ, Đường nhị tỷ đã biết thân phận Khương Thiển từ lâu, nhưng cô vẫn để Đường Phẩm Hạ đến đây, rốt cuộc là vì sao. Mà Đường Phẩm Hạ, y có biết quan hệ giữa Khương Thiển với Đường gia hay không? Vừa mới thất thần, Khương Ngôn Mặc đã ôm lấy cậu, đi đến trước mặt người nhà họ Khương. Mà người đầu tiên đón tiếp bọn họ lại là Khương Thiển. Khương Thiển rất đẹp, mặt mũi có bảy, tám phần giống Đường Phẩm Hạ, chẳng qua trông cậu ta dịu dàng hơn, mà Đường Phẩm Hạ trông nam tính hơn. Nhìn thấy Khương Ngôn Mặc cùng Tần Mậu đi tới, mặt Khương Thiển không đổi sắc, mỉm cười nhìn hai người họ: “Đến đây.” Khương Ngôn Mặc khẽ gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt: “Sinh nhật vui vẻ, quà anh đã cho người đưa đến phòng em rồi.” Trước mặt người ngoài, Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển rất giỏi che giấu. Nếu không ở kiếp trước, Tần Mậu tận mắt nhìn thấy hai người họ ôm nhau, cậu đâu biết giữa hai người họ lại mờ ám như vậy? Sau khi cậu kết hôn với Khương Ngôn Mặc, thời gian gặp mặt Khương Thiển cũng tăng lên, nhưng cậu cũng không nhận ra hai người họ đang yêu nhau, chắc hẳn người ngoài càng không nhìn ra. Lần này Tần Mậu âm thầm quan sát hai người họ, nhìn thấy bọn họ thỉnh thoảng mắt nhìn mắt, sau đó lại rời mắt đi, dáng vẻ ăn ý như vậy, người khác vẫn có thể nhìn ra chút manh mối. Tần Mậu khẽ nhếch khóe môi, kiếp này, cuối cùng cậu cũng có thể tìm ra chứng cứ loạn luân giữa hai anh em họ — cho dù Khương Thiển có là con nuôi, nhưng nếu như gièm pha với Khương Ngôn Mặc bị đồn thổi, thanh danh của Khương gia ở Giang thị sẽ bị tổn hại, khi đó Khương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ. Cậu càng suy nghĩ, lại càng quyết tâm tiếp cận Khương Ngôn Mặc hơn. Khương Thiển đột nhiên chuyển hướng sang cậu: “Vị Tần tiên sinh đây, không biết anh là ai?” Tần Mậu chú ý tới mọi người xung quanh đều dựng hai tai lên, chắc là cảm thấy tò mò về người được Khương Ngôn Mặc đích thân dẫn tới. Cậu thản nhiên, chờ Khương Ngôn Mặc trả lời thay cậu. Quả nhiên, Khương Ngôn Mặc cúi đầu nhìn cậu một cái, cười nói: “Tần Mậu là nhà báo.” Không nhiều lời, cho dù người ngoài có hỏi thêm, Khương Ngôn Mặc cũng chỉ cười nhạt một cái. Tần Mậu nở một nụ cười rất thật, khí thế của Khương Ngôn Mặc đúng là không bình thường, đừng nói là khách khứa xung quanh, cho dù cả trưởng bối trong Khương gia, thấy dáng vẻ này của Khương Ngôn Mặc, cũng không dám hỏi nhiều nữa. Khương Ngôn Mặc cúi đầu, nhìn thấy khóe môi Tần Mậu khẽ nhếch lên, quả nhiên là dáng vẻ cao hứng, nhưng khóe mắt cậu vẫn kèm theo một chút khinh thường, nhìn kĩ lại, lại giống như kèm theo một chút bi thương mà người ngoài không thể hiểu được. Tần Mậu như vậy khiến ánh mắt Khương Ngôn Mặc càng thêm sâu, cánh tay càng dùng sức, kéo cậu vào trong lòng delicious peaches come. Tần Mậu mặc kệ tâm tư của hắn, nếu đã đồng ý đến buổi tiệc, đương nhiên là cậu có chuyện quan trọng hơn để làm. Bây giờ cậu sẽ không chăm chú dõi theo người đàn ông mà cậu yêu sâu đậm nữa. Bữa tiệc vẫn tiếp tục được tiến hành, sau khi Khương Ngôn Mặc dẫn Tần Mậu đi gặp Khương Thiển và người nhà họ Khương, lại dẫn cậu đến khu ăn uống. Thật ra Tần Mậu cũng không rõ vì sao Khương Ngôn Mặc lại dẫn cậu đi gặp người nhà họ Khương, càng kì lạ hơn chính là Khương Ngôn Mặc dẫn cậu đi một vòng, nhưng không chính thức giới thiệu thân phận của cậu, cũng không nghiêm túc giới thiệu với người nhà họ Khương. Chẳng lẽ là vì… Muốn Khương Thiển giận dỗi? Muốn Khương Thiển ghen? … Thật ngây thơ. Tần Mậu bỗng cười vì suy nghĩ này, thỉnh thoảng lại nhìn Khương Ngôn Mặc. Khương Ngôn Mặc chạm nhẹ lên chóp mũi cậu: “Sao tối nay cứ luôn nhìn tôi vậy.” Tần Mậu lùi về sau một bước, né tránh động tác của hắn, cười nói: “Khương tiên sinh anh tuấn tiêu sái như vậy, tôi không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.” Khương Ngôn Mặc không giấu được ý cười trong mắt: “Đừng nhìn nữa, ăn một chút gì đi, tiệc còn lâu mới kết thúc, ăn cái gì lót dạ trước đi.” Tần Mậu “Ừ” một tiếng, cũng không khách sáo với hắn, cầm bánh ngọt bỏ vào miệng. Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc, khẽ nói: “Tôi qua chào hỏi mấy người bạn, em đi dạo quanh đây, đừng đi xa quá.” Tần Mậu vẫy tay về phía hắn, lại ăn một miếng hoa quả, khẽ nói: “Tôi không phải trẻ con.” Khương Ngôn Mặc nở nụ cười, xoa đầu cậu: “Ngoan, chờ tôi quay lại rồi cho em nhìn đủ.” “…” Tần Mậu thầm nghĩ, Khương Ngôn Mặc nhập vai nhanh thật, tuy diễn kịch, nhưng thân mật với một người xa lạ như vậy, cũng cần tâm lý vững vàng. Khương Ngôn Mặc đi rồi, Tần Mậu không nhanh không chậm ăn mấy miếng bánh ngọt, lúc này mới yên tâm lẩn vào đám người. Tất nhiên cậu đến đây không phải để ăn, cậu theo sau Khương Ngôn Mặc, lặng lẽ nhớ từng người hắn chào hỏi qua, hay thân thiết với người nào delicious peaches come. Kiếp trước, cậu chưa từng can thiệp vào việc xã giao của Khương Ngôn Mặc, vì vậy cũng không biết Khương Ngôn Mặc có làm ăn qua lại với gia tộc nào, trong chuyện đối phó với Đường gia là người nào giúp Khương Ngôn Mặc. Mà bây giờ, cậu muốn biết rõ mọi thứ. Đó cũng là mục đích cậu đến bữa tiệc này với Khương Ngôn Mặc. Lặng lẽ đi theo sau Khương Ngôn Mặc, sợ bị hắn phát hiện, thỉnh thoảng Tần Mậu còn phải cụng ly với người khác, dáng vẻ quyền quý giả vờ kết thân. Cũng không lâu sau, cậu đã uống mấy ly rượu đỏ, nhưng tửu lượng của cậu luôn kém, cho nên đến cùng, cậu không những mất dấu Khương Ngôn mặc, đầu óc cũng có phần không tỉnh táo. Tần Mậu cảm thấy hết sức ảo não, cậu chỉ lo theo dõi Khương Ngôn Mặc, mà lại quên mất cậu không thể uống rượu. Đầu óc choáng váng, hỗn loạn, hơi rượu bắt đầu phát tác, Tần Mậu không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một chỗ cho tỉnh rượu trước. May mà kiếp trước cậu đã từng ở đây, cậu nhớ rõ ở cuối tầng hai có một phòng Khương Ngôn Mặc chuyên dùng để nghỉ ngơi, bình thường ngoại trừ người hầu vào quét dọn đúng giờ thì người bình thường cũng không dám vào. Tần Mậu lên tầng hai, lén lút chạy vào phòng, bên trong quả thật yên tĩnh. Vì thế cậu yên tâm mà ngã xuống sofa, vùi đầu ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, Tần Mậu nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói truyền ngoài hành lang. Cậu lập tức bừng tỉnh, trong lúc hoảng hốt, lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở, cậu không nghĩ nhiều nữa, vội vàng trốn ra sau sofa. Người vào là Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển, hai người vào phòng một lúc mà vẫn im lặng, Tần Mậu buồn bực mãi, cậu mới tỉnh rượu một chút, vẫn còn đau đầu, chỉ hi vọng hai người kia nói xong nhanh một chút, cậu còn tìm được cơ hội để xuống dưới. Qua rất lâu, mới nghe thấy Khương Ngôn Mặc trầm giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật em, đừng để tâm mấy chuyện không vui.” Khương Thiển cười nhạt: “Anh nói đúng, chuyện không vui, sao em có thể quên được.” Khương Ngôn Mặc lập tức đi đến, dùng tay giữ chặt gáy Khương Thiển, an ủi cậu ta. Khương Thiển thuận thế tựa đầu lên vai hắn: “Bọn họ… Bọn họ chưa từng suy nghĩ đến cảm giác của em, nếu không muốn thừa nhận em, vì sao còn muốn cho người đến, đến để cười nhạo em bị bọn họ vứt bỏ chắc?” Lúc này Tần Mậu mới hiểu là Khương Thiển đang nói về Đường gia. Lần này Đường nhị tỷ cử Đường Phẩm Hạ đến đây, Đường Phẩm Hạ vẫn giữ thân phận Đường tiểu thiếu gia, có lẽ điều này đã kích thích Khương Thiển. Cậu không khỏi thở dài trong lòng, Khương Thiển hiểu lầm Đường gia rất sâu, chẳng trách lại hận Đường gia đến như vậy, mà những thù hận kia cũng không phải tích lũy ngày một ngày hai, không biết có cách nào có thể hòa giải delicious peaches come. Ban đầu Tần Mậu định lấy điện thoại ra chụp, nhưng hai người kia chỉ ôm nhau, như thể muốn ôm mãi, không nói nữa, cũng không có hành động đặc biệt gì thêm. Tần Mậu cất điện thoại vào túi áo, lặng lẽ nhìn bọn họ. Khương Ngôn Mặc khẽ vỗ lên vai Khương Thiển, một lúc sau, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài thôi, chờ chút nữa cắt bánh, tất cả mọi người còn đang chờ… Đừng để bọn họ nhìn rồi chê cười.” Có lẽ là một câu nói trúng Khương Thiển, cậu ta “Vâng” một tiếng, đẩy Khương Ngôn Mặc ra: “Chúng ta đi thôi.” Nghe thấy tiếng bước chân hai người đi ra ngoài, Tần Mậu mới thở phào, dựa lưng vào sofa, co người ngồi dưới đất. Trong phòng im ắng, cũng không bật đèn, trong màn đêm đen tối, Tần Mậu nhớ lại cảnh Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển vừa mới ôm nhau, bầu không khí ấm áp kia, cho dù là ai cũng không thể xen vào, càng khiến cậu rét run. Cậu nhớ lại kiếp trước, chính cậu vẫn luôn bị Khương Ngôn Mặc làm cho mù mờ, kết quả lại làm chuyện tốt cho Khương Thiển… Nghĩ đến đây, Tần Mậu không nhịn được mà che mắt lại. Nước mắt chảy xuống theo khe hở, vô thanh vô tức. Cậu ôm lấy đầu gối, khó chịu đến không thể kìm nén được. Sau khi biết mình sống lại, mặc dù Tần Mậu cảm thấy khó chịu, hối hận, ngay khi nhìn thấy Khương Ngôn Mặc lòng cậu vừa đau vừa hận, nhưng cậu vẫn luôn nhịn được, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển thân mật vào lúc nãy, rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa mà bộc phát. Nước mắt làm thế nào cũng không ngừng rơi, cậu thương tâm, tủi thân, hối hận, oán giận… Tất cả ngọn nguồn này đều do Khương Ngôn Mặc delicious peaches come. Cậu không biết cậu đã làm gì sai, để cuối cùng gặp phải một người như vậy. Tần Mậu che hai mắt lại, làm như nào cũng không ngừng khóc, cậu vẫn chưa tỉnh rượu, trong lòng rất khó chịu, đầu cậu như muốn nổ tung vậy, không ngừng quay cuồng. Vậy nên cậu cũng không biết, khi cậu khóc đến mờ mắt, khóc đến sắp ngất, cửa phòng lại khẽ mở. Khương Ngôn Mặc đặt tay trên tay cửa, đứng ở đó rất lâu, cho đến khi có tiếng khóc nức nở trầm thấp phát ra từ sofa, hắn mới khẽ nhíu mày, đi nhanh vào trong. Tần Mậu vùi mặt vào đầu gối, hai tay che mắt, tư thế như vậy là vì quá đau lòng, là không muốn bị tổn thương nữa. Ánh mắt Khương Ngôn Mặc sâu thẳm, hắn khẽ cúi người, ngồi xuống bên cạnh đối phương, mở rộng vòng tay, dường như muốn vỗ về đối phương, nhưng đến giữa chừng, hắn bỗng khựng lại, sau đó hai tay siết chặt thành quyền. Tần Mậu vẫn còn nức nở, tim cậu đau đến co thắt lại, cho dù có khóc, cậu cũng không thể giải tỏa hay quên đi đau đớn ở trong lòng. Cậu khẽ nức nở, giống như một giây tiếp theo sẽ hôn mê bất tỉnh. Cả khuôn mặt Khương Ngôn Mặc chìm trong bóng tối, không thể thấy rõ cảm xúc trên mặt hắn, chỉ có ánh mắt sâu thẳm của hắn đang sáng ngời trong bóng tối. Hắn chăm chú nhìn thẳng vào Tần Mậu, ánh mắt phức tạp, hỗn loạn, chất chứa đầy cảm xúc, vừa đau lòng, lại vừa bất lực, cũng có rất nhiều bi thương khác không nói rõ được, dường như rất muốn khóc theo Tần Mậu, cùng cậu chia sẻ nỗi đau đớn này. Cuối cùng Khương Ngôn Mặc nâng mặt Tần Mậu lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên trên khóe mắt của cậu delicious peaches come. Cả người Tần Mậu đều mơ màng, cậu cảm thấy hình như có người ngồi cạnh cậu, lau nước mắt cho cậu, gắt gao ôm cậu vào trong lòng, cuối cùng bế cậu lên. Cậu không biết người này là ai, nhưng hơi thở quen thuộc như vậy, bờ vai và lồng ngực này khiến cậu yên tâm, là bờ vai dày rộng ấm áp trong trí nhớ của cậu… Ý thức của Tần Mậu cũng không tỉnh táo cho lắm, nhưng trong mơ màng, cậu lại nhận ra, người này là Khương Ngôn Mặc. Chỉ có Khương Ngôn Mặc mới có thể khiến cậu rung động mãnh liệt đến như vậy, cái ôm ấm áp quen thuộc này, cho dù giờ cậu có hận đối phương. Cậu cảm thấy khó có thể tin được, cảm thấy sợ hãi, cậu muốn giãy giụa, muốn mở miệng hỏi. Thế nhưng đầu cậu nặng trịch, cơ thể cũng không chịu kiềm chế, cuối cùng lại ngoan ngoãn nằm trong ngực Khương Ngôn Mặc, lắng nghe nhịp tim của hắn, mơ màng mà ngủ. Khương Ngôn Mặc cúi đầu, nhìn người trong lòng hắn. Ánh mắt hắn vừa dịu dàng vừa đau buồn, dường như còn kèm theo cảm xúc khác, khiến cho người ta không thể nói rõ đó là gì. Sau đó chỉ thấy hắn cong khóe môi, khẽ cười. Hắn bế Tần Mậu ra khỏi phòng nghỉ, trên đường đi gặp phải người hầu, nói thiếu gia Khương Thiển đang tìm hắn delicious peaches come.. Lúc Khương Ngôn Mặc nhìn người hầu, lập tức thu lại nụ cười trên mặt. Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết: “Nói với Khương Thiển, tôi sẽ xuống ngay.” Người hầu không dám làm càn quá mức mà nhìn người trong lòng hắn, nhìn lén vài lần xong, chần chừ nói: “Phải cắt bánh – “ Khương Ngôn Mặc cắt đứt lời cậu ta: “Cứ để bọn họ bắt đầu trước.” Người hầu nhìn mặt hắn lạnh tanh, vội vàng đáp ứng, chạy xuống dưới để trả lời. Khương Ngôn Mặc bế Tần Mậu lên tầng ba, lúc đi tới cầu thang thì gặp phải Khương Thiển. Đối với chuyện có người ngủ trong lòng Khương Ngôn Mặc, Khương Thiển cảm thấy kinh ngạc, đến khi cậu ta nhìn thấy rõ người trong lòng hắn là ai, sắc mặt lập tức thay đổi. Khương Ngôn Mặc giống như không nhìn thấy sắc mặt cậu ta, thấp giọng nói: “Lát nữa anh sẽ xuống, em đi cắt bánh trước đi, đừng để mọi người chờ.” Nói xong bế Tần Mậu đi qua cậu ta. Khương Thiển hơi nghiêng người, khi Khương Ngôn Mặc đi được hai bước, cậu ta vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh hai, anh muốn bế anh ta vào phòng ngủ ạ?” Khương Ngôn Mặc chỉ thản nhiên trả lời cậu một tiếng “Ừ”. Khương Thiển nhìn hắn đi vào phòng, một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm nói: “… Phòng khách ở tầng hai.” Tần Mậu ngủ mê man rất lâu, đến khi cậu tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Cậu say khướt, lại khóc một lúc, sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn còn choáng, cả người cũng không thoải mái, giống như không còn chút sức lực nào. Sau đó cậu phát hiện bản thân không ở trong khách sạn, căn phòng bài trí rất quen mắt, nhưng không phải là chỗ khách sạn cậu ở một tháng. Sửng sốt xong, Tần Mậu đột nhiên bật dậy. Cậu nhớ lại đây là đâu. Kiếp trước sau khi cậu và Khương Ngôn Mặc kết hôn, mặc dù hai người có nhà riêng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà cũ, họp mặt ăn cơm với người nhà họ Đường. Mà căn phòng này, chính là phòng ngủ của Khương Ngôn Mặc. Hai tay Tần Mậu siết chặt lấy chăn, đầu cậu giống như ngừng hoạt động, hoàn toàn không thể hiểu, cũng không nghĩ thông được tại sao khi cậu tỉnh dậy lại ở trong phòng Khương Ngôn Mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]