Đối diện hai giây, Tần Mậu không mở mắt, mỉm cười nói: “Không sao.”
Nếu cửa đầu tiên cũng không qua, vậy sau này cậu còn có thể đối phó với Khương Ngôn Mặc như thế nào?
Mặc dù Tần Mậu phát hiện chỉ cần đối mặt với Khương Ngôn Mặc, tim cậu sẽ đập liên hồi, cậu biết cậu vẫn còn yêu Khương Ngôn Mặc, vừa yêu vừa hận. Có lẽ là vì yêu quá sâu đậm nên mới bị tổn thương sâu sắc, hận đến không phai mờ được.
Khương Ngôn Mặc dẫn Tần Mậu vào phòng làm việc: “Mời Tần tiên sinh ngồi.”
Giọng nói ấm áp, nho nhã lễ độ.
Tần Mậu vội nói cảm ơn nhưng không ngồi xuống.
Khương Ngôn Mặc mỉm cười, cũng không giục cậu, lẳng lặng chờ động tác tiếp theo của cậu.
Tần Mậu không thể nói rõ cảm giác ở trong lòng, dừng một chút, mới nói: “Chào Khương tổng, tôi là ——”
“Tôi đã xem qua danh thiếp của cậu.” Khương Ngôn Mặc xoa xoa trán, chỉ vào sofa trước mặt: “Đừng khách sáo, ngồi đi.”
Bấy giờ Tần Mậu mới ngồi xuống.
Khương Ngôn Mặc nói: “Trực tiếp bắt đầu đi.”
Giọng nói nghe có vài phần mệt mỏi, Tần Mậu áp chế tâm tư cuộn trào trong lòng, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, mở sổ tay ra.
Cuộc phỏng vấn coi như thuận lợi, Tần Mậu chọn vài vấn đề, cũng không nhắc tới chuyện riêng tư, Khương Ngôn Mặc trả lời cũng thẳng thắn.
Sau khi kết thúc, Tần Mậu đứng lên, vươn tay về phía Khương Ngôn Mặc: “Cảm ơn Khương tổng đã dành thời gian cho cuộc phỏng vấn của chúng tôi.”
Khương Ngôn Mặc cũng đứng dậy, nhẹ nhàng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/184363/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.