Lúc đi đến ngã rẽ, Tần Mậu tình cờ nghe thấy có tiếng nói chuyện, cậu nghe ra là giọng của Khương Ngôn Mặc và Vương Tập Ngật, không biết làm sao, cậu dừng lại theo bản năng.
Chợt nghe thấy Vương Tập Ngật nói: “Ngôn Mặc, chú không bàn với trưởng bối trong nhà, có lẽ bọn họ sẽ không đồng ý với cách làm của chú. Bây giờ là cơ hội tốt, thừa dịp Đường thị còn chưa nhận ra…”
“Tập Ngật.” Khương Ngôn Mặc ngắt lời hắn: “Tôi nói cho cậu biết quyết định của tôi, cũng không phải muốn cậu khuyên nhủ gì cả.”
Lúc này Vương Tập Ngật lại không phản bác lại hắn, chỉ nói: “Chú làm như vậy có đáng không.”
Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói: “Đây không phải là vấn đề có đáng hay không, tôi không muốn tổn thương em ấy, cũng không muốn vì chút chuyện này mà em ấy rời xa tôi.”
Vương Tập Ngật cười rộ lên: “Khương nhị thiếu động tâm thật rồi.”
Khương Ngôn Mặc lại trầm mặc, nói: “Không phải như cậu nghĩ, nhưng cũng không khác lắm.”
Vương Tập Ngật liếc hắn: “Trong đó còn có khúc mắc?”
Khương Ngôn Mặc lại trầm mặc, không nói gì nữa.
Cũng không lâu sau hai người họ quay trở nhà hàng, Tần Mậu đứng ở bên ngoài một lúc lâu, mới chậm rãi thong thả quay lại.
Cậu nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người họ, lời Khương Ngôn Mặc nói đều là để bảo vệ người trong lòng. Tuy cậu đã biết Khương Ngôn Mặc rất yêu Khương Thiển từ lâu, nhưng tận tai nghe thấy những lời nói đó của Khương Ngôn Mặc, trong lòng cậu vẫn ẩn ẩn đau âm ỉ.
Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503668/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.