Trong lòng Tần Mậu lại rất không muốn đồng ý, mặc dù ấn tượng về Vương Tập Ngật giảm xuống, nhưng Vương Tập Ngật không gọi cậu là “chị dâu”, cậu lại cảm thấy ít ra người này còn có chỗ chấp nhận được, nhân tiện nói: “Tôi sẽ hỏi ý Khương tổng.”
Vương Tập Ngật nghe cậu nói xong, lập tức cười: “Ngôn Mặc mà nghe thấy cậu gọi là Khương tổng, chắc chắn sẽ rất khó chịu.”
Tần Mậu liếc hắn một cái: “Lần sau tôi sẽ sửa cách gọi khác thử xem.”
Vương Tập Ngật tò mò: “Cậu định gọi là gì?”
Tần Mậu liếc nhìn hắn một cái: “Chuyện riêng tư như vậy, sao tôi lại không biết xấu hổ mà nói với Vương thiếu.”
Vương Tập Ngật cười haha, cho cậu một ngón tay cái.
Những người khác đều liếc mắt nhìn.
Tần Mậu ho khan một tiếng.
Vương Tập Ngật cố gắng nhịn cười: “Tôi nói này cậu đừng gọi tôi là Vương thiếu, giống như Ngôn Mặc, cứ gọi tôi là Tập Ngật là được.”
“Ừ.” Tần Mậu kéo dài giọng: “Thằn lằn(*) ——”
[(*)Tên của Vương Tập Ngật đồng âm với thằn lằn đều là “xīyì”.]
Vương Tập Ngật cười khổ: “Có phải Tần tiên sinh có hiểu lầm với tôi đúng không.”
Tần Mậu thầm nói anh cũng biết là tôi cố ý nhằm vào anh.
Nhưng tất nhiên cậu sẽ không thừa nhận, giả ngu nói: “Đâu có.”
Vương Tập Ngật nheo mắt: “Lại nói, đây là lần đầu tôi thấy Ngôn Mặc dẫn bạn đi cùng.”
Tần Mậu ngạc nhiên nghiêng đầu, không đoán được mục đích hắn đột nhiên đổi đề tài.
Vương Tập Ngật nhìn cậu cười, ánh mắt đào hoa kia như thể gây chết người: “Tính cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503667/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.