Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, không nói gì, đột nhiên giữ chặt cổ tay cậu kéo tay đi lên cầu thang.
Tần Mậu khẽ thở dài, không giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Khương Ngôn Mặc trực tiếp kéo cậu lên tầng ba, dẫn vào phòng ngủ, nói: “Em vào nghỉ một lát đi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Tần Mậu vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn hắn nói: “Em không cần nghỉ ngơi.”
Khương Ngôn Mặc nhíu mày, tạm dừng vài giây mới nói: “Vậy em thích làm gì cũng được, chờ tôi quay lại.”
Tần Mậu đối diện với hắn một giây, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Vâng.”
Khương Ngôn Mặc cong khóe môi, bước lại gần hôn cậu: “Ngoan.”
Tần Mậu nghe Khương Ngôn Mặc nói sẽ quay lại ngay, cậu cũng cho là hai người họ sẽ bàn chuyện rất nhanh, không ngờ chờ mãi, trời cũng đã tối, Khương Ngôn Mặc vẫn chưa quay lại.
Trong lòng Tần Mậu không khỏi lo lắng, nếu trời tối, Khương Ngôn Mặc nhất định sẽ giữ cậu lại, nhưng cậu thật sự không muốn đứng ở Khương trạch, đừng nói đến là ngủ một đêm ở đây.
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, quyết định xuống dưới, nếu Khương Ngôn Mặc vẫn còn đang nói chuyện chính sự, cậu có thể tự đi về được.
Mới vừa mở cửa phòng, đã thấy Khương Ngôn Mặc đứng ở cửa.
Khương Ngôn Mặc kéo eo cậu sau đó vén tóc cho cậu, cười hỏi: “Em chờ lâu không?”
Tần Mậu trầm mặc vài giây, nói: “Đã muộn rồi.”
Khương Ngôn Mặc “Ừ” một tiếng: “Chuyện của anh cả khá gấp, nói có hơi lâu.” Nói xong hôn lên mắt cậu: “Có đói không?”
Tần Mậu lắc đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503669/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.