“Ta đã nói ta là phế vật!” La Duy đột nhiên liền nổi nóng, không để ý chân đau, bật dậy trong lòng Vệ Lam, gỡ tay hắn ra,“Ngươi mặc kệ ta đi, chẳng phải sẽ không lo lắng nữa?”
Vệ Lam vội ôm La Duy vào lòng, dỗ dành:“Ta lỡ lời mà, ngươi đừng giận có được không? Ta cái gì cũng không bằng ngươi, nếu ngươi là phế vật, thì ta là cái gì cơ chứ?”
“Ngươi có thể đi lại, còn ta thì sao?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Ta có thể làm cái gì?”
“Không phải ngươi đang bị thương sao?” Vệ Lam nói:“Khi vết thương lành sẽ không sao nữa.”
“Nếu què thì sao?”
“Không đâu.”
“Cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có đại phu nào nói chân ta có thể khỏi!”
“Nhưng cũng chưa ai nói chân ngươi không thể lành.”
“Ngươi!” La Duy chán nản nói:“Ngươi lại định quanh co với ta? Nếu ta không đi lại được nữa thì làm sao bây giờ?”
Vệ Lam vỗ trán, đề tài này họ đã nói vô số lần suốt dọc đường đi, đến hôm nay vẫn còn nhắc lại.
“Ta không muốn làm người què!” La Duy lớn tiếng nói:“Cả đời nằm trên giường, ta còn không bằng……”
“Ngươi muốn thế nào hả?” Vệ Lam vội chặn lời La Duy:“Đã nói không có việc gì, chịu khó nghỉ ngơi sẽ tốt hơn thôi, công tử không tin ta thì cũng phải tin lời đại phu nói chứ. Tất cả đều do Tư Mã Thanh Sa hại, vậy ta đi giết hắn, để công tử hết giận nhé?”
Vệ Lam vừa nói muốn giết Tư Mã Thanh Sa, La Duy liền mất đi khí thế.
“Chỉ cần công tử nói một câu, ta sẽ đi ngay!” Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313374/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.