Đêm nay, ở trong phòng, chỉ cần trong phòng tĩnh lặng thêm đôi chút là có thể nghe được tiếng hoa tuyết rơi bên ngoài.
Vệ Lam đã ngủ, nhưng khi nghe bên cạnh có động tĩnh, lập tức trở nên cảnh giác. Mở mắt ra, đầu tiên là phải quan sát khắp phòng, trong phòng không một bóng người, lắng nghe một chút động tĩnh bên ngoài, cũng không thấy tiếng người hít thở. Vệ Lam vừa thả lỏng tâm tình, lại chợt thấy La Duy nằm bên cạnh khẽ hừ nhẹ một tiếng.“Sao thế?” Vệ Lam vội hỏi.
“Không sao.” La Duy nhỏ giọng nói.
Vệ Lam sờ sờ trên người La Duy, thấy áo trong La Duy đã ướt đẫm mồ hôi, cơn buồn ngủ của Vệ Lam lập tức tan biến không dấu vết,“Ngươi có chỗ nào không thoải mái?” Hắn miệng hỏi La Duy, tay với lên đầu giường thắp sáng đèn.
Từ buổi tối bắt đầu đi ngủ, vết thương trên chân La Duy đã vô cùng đau đớn, y không muốn khiến Vệ Lam mất ngủ cả đêm, liền cố chịu đựng, cố đến nửa đêm, chỗ gãy xương kia cứ như có ai đang cầm cưa cưa vào xương tủy, thật sự không chịu nổi nữa, mới hừ một tiếng, không ngờ lại đánh thức Vệ Lam.
Vệ Lam thấy La Duy đầu đầy mồ hôi, môi cũng cắn nát, cuống quít hỏi:“Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
La Duy vẫn định nói với Vệ Lam là không có việc gì, hé miệng lại bật ra tiếng kêu rên.
Vệ Lam thấy La Duy giữ chặt tay trên đùi, trong lòng có phỏng đoán, có lẽ là trái gió trở trời nên y mới bị đau.“Đau lắm sao?” Hắn hỏi La Duy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313373/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.