La Duy hiển nhiên không ngờ Vệ Lam sẽ đề nghị quay về thượng đô, nhất thời y nhìn Vệ Lam sững sờ.
“Ta đi xem đồ ăn của chúng ta chuẩn bị xong chưa.” Vệ Lam đứng dậy đi ra ngoài.
La Duy ngồi ở trên giường, nhìn Vệ Lam ra ngoài, định kêu Vệ Lam chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Vệ Lam tìm đến phòng bếp của khách điếm này, cháo của La Duy đang đặt trên bếp lò.
“Khách quan?” Tiểu nhị ở phòng bếp thấy Vệ Lam tiến vào, liền nghênh đón, hỏi Vệ Lam có gì sai bảo.
“Không có việc gì.” Vệ Lam chỉ vào nồi cháo trên bếp lò:“Đây là cháo ta đặt à, ta đến xem sao thôi.”
Tiểu nhị cảm thấy Vệ Lam không yên lòng về bọn họ, nhưng thấy Vệ Lam chăm chú nhìn nồi cháo nhỏ kia, liền không nói cái gì nữa. Bọn họ đều đã nghe nói, một đôi phu phu dung mạo thượng đẳng vào nghỉ lại trong khách điếm này, xem ra đây là một trong hai người.
Vệ Lam cẩn thận nhìn nồi cháo, thỉnh thoảng dùng chiếc đũa quấy một lượt. Đưa La Duy về thượng đô, Vệ Lam nghĩ thôi đã thấy lòng nặng trĩu. Long Ngọc đã chết, chờ khi bọn họ trở lại thượng đô, thì tòa đô thành kia nhất định đã nằm trong tay Long Huyền, hắn và La Duy phải làm cách nào để vào được thượng đô, rồi sau này có thể trở ra toàn thây không? Vệ Lam hoàn toàn không biết chắc chắn. Nếu khi đến đó tình hình La gia không được tốt, thì La Duy nhất định phải cùng tồn vong với La gia. Vệ Lam thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313372/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.