Tiêu Dao môn tuy ẩn cư sơn cốc nhưng môn hạ đệ tử không phải ít, hiện giờ toàn bộ tề tụ tại hình đường. Trên bàn hương án nơi hộp gỗ dài khoảng một thước, Chấp pháp trưởng lão tiến lên dâng hương bái lễ thỉnh ra vô cực roi. Roi này từ ngày sáng lập môn phái qua mấy trăm năm số lần sử dụng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vô cực roi là những sợi tàm ti bằng vàng bó lại, vô cùng mềm dẻo, uy lực kinh người. Phía đầu roi được quấn thêm đồng tiền khi đánh sẽ phát ra tiếng vang, nếu không kể đến hoàn cảnh sử dụng hẳn người bên ngoài sẽ nghĩ là nghe tiếng nhạc vui tai.
Trong nội đường, người câm phẫn, kẻ khinh miệt hoàn toàn không có một lời cầu xin, đó cũng là điều nằm trong dự liệu.
Tiêu Vân Hiên lẳng lặng cởi áo để lộ tấm lưng trần chằng chịt vết thương, có vết đao kiếm nhưng chủ yếu vẫn là dấu vết của hình cụ lưu lại. Tiêu Vân Hiên vẫn bình thản không hề có một chút khiếp sợ
“Vèo …chat” “Một”
Đau đớn kịch liệt làm hắn suýt hét lên, mặc dù chịu hình đối với hắn là chuyện thường ngày không có gì quá khó khăn nhưng từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy, ngay cả thảm khốc nhất hình cụ ma giáo cũng không sánh bằng.
“Vèo … chat” “Hai”.
Theo tiếng roi, Tiêu Vân Hiên trước mắt là một khoảng tối đen, đúng là bản thân đã quá xem thường uy lực của Vô cực roi này.
“Vèo …chat” “Ba”.
“Vèo …chat” “Bốn”.
“Vèo …chat”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156143/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.