“Không phải đang bận rộn chuyện Hạ Cốc quốc cầu thân hay sao, mà rãnh rỗi đến đây?” – Thấy vị đồng liêu ngồi cùng bàn sầu não cầm ly rượu, Tiêu Hán Thần nhịn không được hỏi.
“Tôi….aaa” – Gặp lão hữu gặng hỏi, Quang Vinh An mở miệng muốn nói lại không nói nên lời, cuối cùng im lặng, uống thêm ly rượu.
“Quang Vinh An nhà ngươi luôn nhanh mồm nhanh miệng, có chuyện gì mà cứ ấp úng?”
“Hán Thần a, ngươi mấy ngày nay không vào triều. Ngươi không biết Triều đình hôm nay thật náo nhiệt.” – Rốt cục hạ quyết tâm, việc này dù mình không nói, ông ta sớm muộn cũng phải biết.
“Chuyện gì a? Làm cho Vinh An còn chưa thay cả triều phục đã đến đây uống rượu, cùng Tiêu gia ta hẳn có liên quan?”
“Việc này khoan nói, trước tiên ta hỏi ngươi, mấy ngày nay Dật Vân thế nào?” – Chưa biết nên nói từ đâu, Vinh An hỏi ngược lại.
“Nó… ban đầu cứ y như một con rối vô hồn, bất quá hai ngày nay được ta thượng dược tình trạng đã có chút chuyển biến.”
Nói xong uống ngay một ly rượu, Tiêu Hán Thần nhớ lại cái ngày đứa nghịch tử rốt cuộc cùng mình thoả hiệp. Ngày ấy, đem theo bình dược của Dật Hiên đến thẳng phòng Dật Vân. Lúc mới rải thuốc, Dật Vân không hề phòng bị, rên thảm một tiếng, lúc sau tuy gắt gao chịu đựng nhưng cả người run rẫy kịch liệt. Không còn bộ dạng của một xác chết. Tiêu Hán Thần quả thực cảm thấy hả giận được mấy phần. Cuối cùng, tiểu tử kia ở lần thứ tư dùng dược đã mở miệng cầu xin. Tiêu Hán Thần thở dài nhẹ nhõm,đồng thời trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156082/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.