“Tứ đệ, chúng ta đến một tửu lâu khác đi?” – Dật Túc ngẩng đầu nhìn đến cửa sổ lầu hai, thấy bóng dáng của một người.
“Sao vậy, Tam ca vừa mới nói rất nhớ hương vị vịt quay ở chỗ này mà” – Dật Hi đã thành thói quen mỗi khi Tam ca từ Quốc Tử Giám về nhà đều bồi huynh ấy đi ăn uống khắp nơi.
“Mỗi lần ăn đều hương vị đó, không bằng đổi một chỗ khác cho mới lạ.” – Dật Túc tìm đại một cái cớ, tuyệt không thể để Tứ đệ đi vào, mỗi lần Tứ đệ gặp mặt tên Tống Khang kia sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Sớm phát hiện Tam ca trong lúc nói chuyện, ánh mắt cứ lơ đãng hướng lên lầu hai, Dật Hi liền cũng nhìn theo. Thì ra là thế!
“Tam ca sợ cái gì? Gặp Tống Khang chúng ta còn chưa chắc chịu thiệt. Huống chi tình cảnh hôm nay đã khác, hắn là sư đệ của đệ nha. Chúng ta cũng không thể làm rùa rụt đầu, trốn hắn cả đời được.” – Nói xong, mặc Tam ca ngăn cản, Dật Hi liền bước vào tửu lầu, hướng về phía Tống Khang.
Dật Túc thở dài một hơi cũng đành đuổi theo sau, gặp Tống Khang sau đó có lần nào ngươi không bị phụ thân kéo vào phòng cho một trận lớn cơ chứ?
“Tống Khang, ngươi có thời gian nhàn hạ ở đây uống rượu mà không có thời gian đến thỉnh an sư phụ hay sao? Ngươi không biết người bị thương rất nặng.” – Nghe được thanh âm quen thuộc, Tống Khang hừ nhẹ.
“Ai là sư phụ? Ngươi đừng có mà làm mất nhã hứng của ta.”
Nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156080/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.