Chịu đựng một đêm lo lắng bất an, nhận được sự đồng ý của Hàn Phong lúc trưa mới dám tính toán, Tống Nham kéo dài thời gian đến chiều mới điều vài xe cảnh sát đến trước nhà họ Lâm.
Người giúp việc nhanh chóng đến mở cửa ra, xe cảnh sát đậu mấy chỗ trống còn lại trong sân cùng mấy chiếc ô tô khác. Mọi người không ai về nhà mình cả, lo lắng cho Ngạn Doanh và cháu đích tôn nên ai cũng ở nhà của Lâm Hoàng nghỉ ngơi, đến khi cảnh sát Tống đến mới tụ họp lại ở phòng khách.
Tống Nham từng bước nặng nề đi vào trong, Ngạn Bách bước ra trước bắt tay ông mời ông ngồi xuống. Cảnh sát Tống tháo mũ trên đầu xuống đặt ngay ngắn trên bàn, cẩn thận nhìn mọi người xung quanh một lượt, nhàn nhạt nói. "Lâm tiểu thư không có sao hết."
Lời nói cắt ngang không đầu không đuôi nhưng nghe thấy những lời này mọi người trong phòng điều nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhất là ông bà Lâm.
"Không sao là tốt, không sao là tốt rồi." Cụ Lâm quay sang ông bạn già của mình nói, cụ Hàn cũng vui mừng gật đầu phụ họa.
"Vậy bọn chúng là ai, bao giờ mới thả con gái tôi ra." Lâm Hoàng khẩn trưởng hỏi cảnh sát Tống.
"Thật ra thì chuyện không như mọi người nghĩ đâu, các người hãy nghe một câu chuyện trước, sau đó các người sẽ tự hiểu." Tống Nham cần lên ly trà nhấp một ngụm lớn.
"Dù sao tôi đến đây cũng để nói ra sự thật."
Tống Nham kể câu chuyện về một cậu bé đáng thương bị chính người cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bu-dap-cho-lao-cong-chiem-huu/951339/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.