"Con có thai rồi!" Tiếng nói lọt vào tai những người ở đây giống như sét đánh ngang tai, mọi người không tin được nhìn vào cô gái đang quỳ dưới nền gạch lạnh lẽo.
Bàn tay lôi kéo Như Lan bổng chốc buông ra, mẹ cô không tin được lùi về phía sau vài bước.
"Con nói cái gì vậy, mau xin lỗi ông nội nhanh lên." Cha cô cũng không chịu được trách mắng.
Cụ Lâm run run chống ghế đứng dậy, Ngạn Bách đỡ ông đi về phía Như Lan. Nhìn cháu gái mình thương yêu nhất quỳ rạp trên đất đau đớn lòng cụ Lâm đau như dao cắt. "Bao...bao lâu rồi." Ông từ tốn hỏi cô.
"Ba tháng." Như Lan nức nở ôm bụng trả lời ông.
Ba tháng, đứa bé còn lớn hơn cả con của Ngạn Doanh, con bé chịu đựng một mình tự chăm sóc bản thân không cần một ai khác, một mình dưỡng thai qua ba tháng yếu nhất của thai kỳ.
"Đỡ con bé vào phòng đi."
Ngạn Bách nghe lời ông đi đến đỡ Như Lan dậy. "Đứng dậy đi em, vào phòng nghỉ ngơi đi." Ngạn Bách cẩn thận đỡ cô đứng dậy, phía sau mẹ Như Lan đột nhiên lao đến.
"Nghỉ ngơi cái gì hả, mau, mau đi theo mẹ đến bệnh viện bỏ đứa bé." Bà liên tục lôi kéo tay Như Lan, Ngạn Bách phiền chết hất mạnh tay bà ra bảo vệ Như Lan phía sau anh.
"Cậu..."
"Câm miệng!" Cụ Lâm thét lớn.
"Các người đi mà về với mấy đứa con cưng của các người đi, Như Lan là cháu của tôi, đâu đến lượt các người xen vào." Cụ Lâm nhìn cha mẹ Như Lan gằn từng chữ một.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bu-dap-cho-lao-cong-chiem-huu/951340/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.