Còn một ngã rẽ nữa là về đến nhà, Giang Ly dừng xe chờ đèn đỏ.
Ánh nắng trưa chói chang khiến cô càng thêm mỏi mệt, vốn đã thiếu ngủ, giờ đôi mắt lại như không thể mở ra nổi.
Cô lắc đầu, cố gắng giữ cho tỉnh táo. Xem ra sau này không thể thức khuya nữa.
Nheo mắt nhìn phía trước, cô chợt thấy một bóng người thoáng qua trên lối đi bộ. Giang Ly sững lại, cơ thể vô thức căng thẳng.
Ánh mắt cô lập tức dõi theo dòng người, chỉ thấy một người đàn ông cao khoảng 1m80, mặc áo hoodie đen, đeo kính râm và khẩu trang, đứng giữa dòng người qua lại. Gã khẽ nhếch môi cười lạnh, không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào cô.
Người đó... chẳng phải là kẻ đã ném ảnh vào vườn hoa sao?! Hắn đang theo dõi mình sao?
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, khiến Giang Ly thấy lạnh buốt từ chân đến đỉnh đầu.
Cô cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn, hoảng hốt lục tìm điện thoại trong túi, định gọi cho Trạm Lục Hành.
Nhưng đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, cô giơ điện thoại lên chụp hình.
Gã đàn ông hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lạnh lùng làm động tác chém ngang | cổ, rồi lùi vài bước, hòa vào đám đông mà biến mất.
Bức ảnh cô định chụp đã không kịp ghi lại gì. Giang Ly vội vàng thò đầu ra cửa sổ xe tìm kiếm, nhưng mọi thứ xung quanh đã trở lại bình thường.
Tiếng còi xe phía sau vang lên thúc giục. Cô đành ném điện thoại sang ghế phụ, khởi động xe rồi lái đi.
Cơn buồn ngủ khi nãy đã bị nỗi sợ hãi quét sạch.
Về đến phòng ngủ, cô như người mất hồn ngã xuống giường.
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Kiếp trước cô chưa từng gặp điều gì tương tự.
Cô muốn nghĩ thông suốt mọi thứ, nhưng giữa cảm giác hỗn loạn và mệt mỏi, Giang Ly dần chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối.
Chậm rãi ngồi dậy, cô nhớ lại động tác chém cổ của gã đàn ông kia, lòng không khỏi rùng mình.
Giang Ly hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu lại nhịp tim. Cầm điện thoại lên, cô định nhờ Trạm Lục Hành giúp đỡ.
Nhưng ngay khi chuẩn bị gọi, cô lại đặt điện thoại xuống.
Cô hiểu rằng, sau khi sống lại, không ai có thể là chỗ dựa đáng tin hơn chính mình.
Giang Ly nhìn đồng hồ. Vừa tắm rửa thay quần áo chuẩn bị gặp Mộc Trạch tối nay, cô vừa suy nghĩ lại vụ việc về gã đàn ông bí ẩn kia.
Cô không biết hắn là ai, cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng báo cảnh sát trước vẫn là quyết định đúng đắn.
Hằng ngày, cô chỉ đi lại giữa nhà và công ty, nơi nào cũng đông người. Hắn muốn làm hại cô cũng không dễ dàng.
"Không có gì phải sợ, mạnh mẽ lên." Cô tự động viên mình.
Tiếng động cơ ô tô vọng lên từ tầng dưới. Không phải chiếc xe quen thuộc, chắc hẳn là anh cả đến đón cô.
Giang Ly vội vàng lấy túi xách, chạy xuống lầu.
Trạm Hải Hành đã đứng đợi ở tầng một.
"Anh cả."
Trạm Hải Hành quay lại.
Dù gương mặt anh vẫn giữ nét cười ôn hòa thường thấy, nhưng không khó để nhận ra vẻ mệt mỏi hiện rõ.
Cô có thể về nghỉ ngơi, còn anh thì phải tiếp tục làm việc.
“Đi thôi."
"Vâng."
Hai người lên xe, nói chuyện phiếm vài câu rời rạc.
"Thấy Bạch dạo này bận rộn lắm à?"
"Em cũng không rõ, chưa hỏi anh ấy"
"Em quen thầy Bạch được bao lâu rồi?"
"Em biết anh Mộc Trạch từ hồi cấp hai, mười hai, mười ba năm rồi.."
Giang Ly ngước nhìn gương mặt anh cả lấp lánh dưới ánh đèn đường, chợt nhận ra anh đang dò hỏi về mối quan hệ giữa cô và Mộc Trạch.
Cô bất chợt nhớ ra...
Giang Ly bất chợt nhớ ra, anh cả đã từng chứng kiến cô và Mộc Trạch ôm nhau.
Mặt cô lập tức đỏ bừng vì chột dạ, lúng túng giải thích: “Em và anh Mộc Trạch quen nhau nhiều năm rồi, giữa bọn em... không có gì cả...
Trạm Hải Hành cười, "Em và thầy Bạch là bạn lâu năm, đáng lẽ thầy Bạch phải rất quen thuộc với Lục Hành chứ nhỉ. Sao hai người họ lại như kẻ thù vậy, cứ gặp mặt là như muốn đánh nhau?"
Đây là đang chất vấn mình sao?
Giang Ly cắn môi, “Anh Mộc Trạch vốn rất điềm tĩnh, chỉ là... Trạm Lục Hành hơi nóng tính...
“Ừm, nhị đệ quả thực khá hấp tấp. Anh sẽ dạy bảo nó một trận."
Hả? Sao lại bênh lý mà không bệnh tình?
“Nhưng mà, em và thầy Bạch thân thiết như vậy, Lục Hành cũng nên thân thiện hơn với bạn của em. Hay là thế này, tối nay anh sẽ nói với thầy Bạch, mời mọi người cùng đi nghỉ dưỡng. Họ ở gần nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn, chắc chắn sẽ không còn mâu thuẫn nữa.”
Hả?
Để Trạm Lục Hành và Bạch Mộc Trạch ở chung một nơi?
Dựa vào những gì cô hiểu về cả hai, chuyện đó chắc chắn là bất khả thi.
Tuy nhiên, Giang Ly không nói gì, dù sao đây cũng là ý tốt từ anh cả.
Khi đến nhà họ Bạch, Bạch Mộc Trạch và Tiểu Tiểu đã chờ sẵn.
Trạm Hải Hành vừa xuống xe đã chủ động bước tới bắt tay Bạch Mộc Trạch, giọng điệu nhã nhặn: “Xin làm phiền thầy Bạch."
Bạch Mộc Trạch đứng đó, lạnh lùng không biểu cảm, miễn cưỡng bắt tay với anh.
Ánh mắt anh lướt qua Trạm Hải Hành, dừng lại ở Giang Ly.
Giang Ly không dám nghĩ lại cảnh trong rạp chiếu phim ngày hôm đó. Mỗi lần nhớ tới, lòng cô đều đau nhói.
Trạm Lục Hành đã cưỡng hôn cô ngay trước mặt Mộc Trạch, lại còn đánh ngã anh ấy. Cách anh ta sỉ nhục Mộc Trạch như vậy, tất cả đều là vì cô.
Còn với Bạch Mộc Trạch, đó là lần đầu tiên anh có buổi hẹn hò riêng với Giang Ly.
Ngày hôm đó thật sự rất vui, không khí cũng thật tuyệt vời.
Yêu thương và hạnh phúc dường như đã ngay trong tầm tay anh, nhưng Trạm Lục Hành đã phá hỏng tất cả, nhẫn tâm sỉ nhục anh, thậm chí nghiền nát sự tự tôn của một người đàn ông.
Về đến nhà, Bạch Mộc Trạch đã giam mình trong thư phòng suốt ba ngày ba đêm, ngồi thẫn thờ nhìn ánh sáng phản chiếu trên tường.
Ba ngày sau, anh mở máy tính, gõ những dòng mã đầu tiên.
Cho dù phải mạo hiểm mọi thứ, anh cũng muốn trả lại tất cả những đau đớn mà anh phải chịu. Anh không quan tâm hậu quả, chỉ muốn trả thù.
Cho đến khi Giang Ly gọi điện, anh mới tỉnh táo đôi chút.
Cô nói rằng Trạm Lục Hành đã phải trả giá cho hành vi của mình, nhưng nếu anh tiếp tục, e rằng nhà họ Trạm sẽ đáp trả bằng cách khác, mà anh lại là người chịu thiệt.
Anh không hề sợ sự trả thù từ nhà họ Trạm, nhưng lời cô nói, anh vẫn sẽ nghe theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]