🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trạm Lục Hành nhả một hơi khói dài, ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dí tắt, lạnh lùng nói:

“Cô bẩm thích bài viết của hắn.”

Giang Ly sững người.

Anh nhìn thẳng vào cô

“Cô cũng nghĩ rằng tôi đáng bị thế này, đúng không?”

Giang Ly im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng khuyên:

“Chúng ta đến gặp Mộc Trạch nói chuyện đi

Trạm Lục Hành cười nhạt, pha chút chế giễu:

“Sao? Hắn dụ dỗ vợ tôi, giờ tôi còn phải cầu xin hắn, để hắn đắc ý đến tận trời à?”

Giang Ly ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

“Anh đừng nghĩ vậy. Anh là tổng giám đốc của COT, mọi việc phải lấy công ty làm trọng. Đừng để thù oán cá nhân làm tổn hại đến lợi ích chung. Giải quyết vấn đề cần lý trí, đừng để cảm xúc chi phối.”

Anh bị cô lên mặt dạy dỗ?

Trạm Lục Hành bật cười khinh miệt:

“Cô dạy tôi?”

Giang Ly bực mình trước thái độ khinh thường của anh, đáp không chút khách khí:

“Thì sao? Tôi còn từng đánh anh đấy”

Trạm Lục Hành á khẩu không nói được gì.

Giang Ly tiếp tục:

“Trưởng thành lên chút đi, đừng mãi trẻ con nữa. Đừng hành xử như Giang Thần”

Cô bảo anh trưởng thành hơn?

Trạm Lục Hành há hốc miệng, không tin nổi vào tai mình, rồi bật cười khô khan.

Cười cái gì chứ.

Giang Ly chẳng buồn để ý đến anh, chỉ nói thêm:

“Anh tự suy nghĩ đi. Công ty tốt như vậy, đóng cửa thì thật đáng tiếc.

Nói xong, cô quay lại văn phòng tổng giám đốc để gặp anh cả, bàn bạc tình hình hiện tại.

****

"Anh đã mời các chuyên gia hàng đầu trong nước, bao gồm cả những giáo sư đại học. Chờ họ đến, xem có cách nào xử lý không. Còn Lục Hành nói thế nào?"

Giang Ly suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Anh cả, em nghĩ thế này: nếu các chuyên gia cũng không giải quyết được, chúng ta sẽ trực tiếp tìm gặp Mộc Trạch, bất kể Trạm Lục Hành có đồng ý hay không."

Cô từng trải qua nỗi đau phá sản, nên rất trân trọng mọi thứ mình đang có.

Trạm Lục Hành thì có quá nhiều, nên mới dễ dàng nói bỏ công ty như vậy.

Trạm Hải Hành cong khóe môi, mỉm cười:

“Được, làm theo ý em. Em cứ quyết định mọi việc đi.”

Giang Ly bật cười:

“Cũng không đến mức vậy đâu...

“Trước mắt đi ăn đã. Ăn xong chắc các chuyên gia cũng đến rồi. Em muốn ra ngoài ăn hay gọi mang đến văn phòng.."

Anh chưa nói xong thì có tiếng gõ cửa.

Lưu Nhã Kỳ thò đầu vào, cười ngọt ngào, tinh nghịch:

"Anh cả."



Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, rồi bưng một khay thức ăn bước vào.

Hôm nay, cô mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, tóc búi tròn cao, trông càng thêm trẻ trung và đáng yêu.

Giang Ly mặc bộ vest màu nâu sẫm, tóc buộc gọn gàng phía sau.

Còn Trạm Hải Hành thì chỉnh tề trong bộ vest vừa vặn, toát lên phong thái nghiêm nghị.

Cả hai đồng loạt nhìn về phía Lưu Nhã Kỳ.

Bị ánh mắt nghiêm nghị của họ dồn ép, Lưu Nhã Kỳ cảm thấy áp lực nặng nề nhưng vẫn cố lấy dũng khí bước vào để lấy lòng Trạm Hải Hành.

Cô đặt khay thức ăn lên bàn trà, cười ngọt ngào:

“Anh cả, em chuẩn bị bữa tối và vài món ăn nhẹ. Không biết có hợp khẩu vị của anh không?"

Sau đó, cô quay sang Giang Ly:

“Chị, em không biết chị cũng ở đây, nên chưa kịp chuẩn bị phần cho chị.”

Trạm Hải Hành và Giang Ly đều không biểu hiện gì, cũng không đáp lại.

Trợ lý của Trạm Hải Hành lên tiếng:

“Cô mang đi đi. Đại thiếu gia không ăn đồ của người ngoài.

Sắc mặt Lưu Nhã Kỳ tái xanh. Cô vội giải thích:

"Em... em không phải người ngoài. Em và anh cả quen nhau mà."

Trạm Hải Hành lộ vẻ mất kiên nhẫn, ra lệnh với trợ lý:

"Lấy đi, vứt đi."

Đồng tử của Lưu Nhã Kỳ mở to vì sốc.

Trạm Hải Hành xưa nay luôn giữ lễ nghi trong xã giao, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Hôm nay, anh thẳng thừng thể hiện sự chán ghét, không chỉ Lưu Nhã Kỳ mà ngay cả Giang Ly cũng lần đầu chứng kiến.

Lưu Nhã Kỳ run rẩy đứng đó.

Thấy cô vẫn chưa rời đi, Trạm Hải Hành nói thẳng:

"Từ giờ, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Nhận phải sự sỉ nhục lớn như vậy, nước mắt Lưu Nhã Kỳ lập tức rơi xuống. Cô quay đầu bỏ chạy.

Vừa mở cửa, Lưu Nhã Kỳ đã đâm sầm vào lòng Trạm Lục Hành.

Thấy cô nước mắt giàn giụa, anh vội hỏi đầy lo lắng:

"Sao vậy?"

Lưu Nhã Kỳ không trả lời, chỉ lấy tay che miệng rồi chạy vụt đi.

Trạm Lục Hành lập tức đuổi theo.

"Lục Hành!" Anh cả gọi giật lại. "Quay lại ngay!"

Trạm Lục Hành thở dài, ngửa đầu nhìn trời bất lực, quay lại đổi mặt với Trạm Hải Hành

"Anh có thôi đi không? Sau này chuyện của tôi, anh đừng can thiệp!"

Nói rồi, anh lại chạy ra ngoài để đuổi theo Lưu Nhã Kỳ.

Giang Ly đứng lặng nhìn, trong đầu chợt nhớ lại. Ở kiếp trước, anh cũng từng nổi loạn với gia đình như thế này.

Khi ấy, gia đình cũ phản đối chuyện anh và Lưu Nhã Kỳ yêu nhau, cuối cùng chuyện kéo đến cả ông nội, gây ra một trận náo loạn kinh thiên động địa. Cuối cùng, Trạm Lục Hành chọn cắt đứt quan hệ với gia đình, cùng Lưu Nhã Kỳ cao chạy xa bay.

Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của em trai, Trạm Hải Hành chỉ lắc đầu, thở dài đầy bất lực.

Anh hơi ái ngại, quay sang Giang Ly:

“Mặc kệ nó, chúng ta đi ăn cơm thôi”



Giang Ly mỉm cười nhạt, gật đầu đáp lại.

Sau khi ăn tối xong, các chuyên gia cũng lần lượt đến. Một nhóm người nhanh chóng bắt tay vào thảo luận sôi nổi về các vấn đề đang đối mặt.

Trạm Hải Hành tranh thủ quay sang nói với Giang Ly:

"Tối nay có lẽ sẽ rất muộn. Hay là em về nghỉ trước đi?"

“Không sao đâu, anh cả. Em cũng muốn học hỏi một chút"

Về sau, nếu công ty của mình gặp phải tấn công mạng, ít nhất cô cũng có chút kinh nghiệm.

"Được." Trạm Hải Hành tán thưởng, gật đầu.

Giang Ly kiên nhẫn đi theo nhóm chuyên gia, chăm chú lắng nghe từng ý kiến phân tích của họ. Chỗ nào không hiểu cô liền lấy máy ghi âm ra ghi lại.

Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp lại cùng họ thức đêm giải quyết vấn đề khiến nhóm chuyên gia không khỏi trầm trồ trước tinh thần học hỏi của cô.

“Tôi đang tranh thủ học lóm thôi. Các anh đừng tính học phí của tôi là được." Giang Ly nói đùa, nở nụ cười duyên dáng.

Lời nói khéo léo của cô khiến cả nhóm bật cười vui vẻ.

Đến 4 giờ sáng, Giang Ly không chịu nổi nữa, lặng lẽ quay về văn phòng tổng giám đốc, nằm dài trên sofa ngủ thiếp đi.

Không lâu sau, cửa phòng lại mở ra.

Trạm Hải Hành bước vào, nhìn Giang Ly ngủ say mê một lúc rồi cởi áo vest, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Sau khi làm việc đến tận trưa hôm sau, các chuyên gia đưa ra kết luận:

Họ có thể xử lý tác động từ cuộc tấn công mạng lần này, nhưng sẽ mất ít nhất nửa tháng. Nếu trong thời gian đó lại bị tấn công lần nữa, mọi công sức trước đó sẽ đổ sông đổ biển.

Giải pháp tốt nhất vẫn là tìm ra nguồn gốc của tin tặc.

Trạm Hải Hành và Giang Ly nhìn nhau, không cần nói thêm, quyết định thực hiện kế hoạch đã bàn bạc trước đó: tối nay sẽ đi tìm Bạch Mộc Trạch.

Sau khi mọi việc tạm ổn, Trạm Lục Hành cũng trở về. Trông bộ dạng anh, hẳn là đã dỗ xong Lưu Nhã Kỳ.

Giang Ly không thèm liếc anh lấy một cái, chỉ nói với anh cả:

“Em đã hẹn thời gian với Mộc Trạch rồi. Em sẽ về nhà nghỉ ngơi một chút. Lát nữa anh đến đón em, hay để em tự qua?"

“Anh sẽ đến đón em."

"Được."

Giang Ly thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Trạm Lục Hành đột nhiên túm lấy cánh tay cô:

“Hai người đã bàn bạc xong hết rồi? Có hỏi ý tôi không?"

“Ý kiến của anh không quan trọng"

Trạm Lục Hành không tin nổi, tức giận nói:

“Đây là công ty của tôi!"

Giang Ly cười nhạt:

“Đây là tài sản chung của vợ chồng. Tôi không thể trơ mắt nhìn anh làm tổn hại đến lợi ích của mình."

"Hả?"

Trước đây, Giang Ly luôn phân biệt rạch ròi, chưa từng có ý định động đến tài sản của anh. Đây là lần đầu tiên cô nói vậy, khiến anh không khỏi sửng sốt.

Giang Ly giật tay ra khỏi anh:

“Tránh ra, tôi về ngủ bù đây, đồ phá gia chi tử."

“Phá gia chi tử?!”

Giang Ly không muốn đôi co thêm, mở cửa bước ra ngoài.

Trạm Hải Hành nhìn hai người đấu khẩu, chỉ cười cười.

Chờ Giang Ly đi khuất, anh quay sang vỗ vai em trai, lặp lại đầy ý vị:

“Phá gia chi tử."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.