"Đúng vậy. Cậu trước đây là trợ lý của Giang Thần, đã quen thuộc với công việc của tổng giám đốc. Ngày mai đến trình bày kế hoạch thử việc."
“Nhưng... nhưng mà.." Kỳ Chính vẫn chưa dám tin.
Giang Thần cúi đầu, vẻ mặt không phục, siết chặt nắm đấm.
Giang Ly liếc nhìn tay em trai:
"Đừng có không phục. Công ty có hàng nghìn nhân viên, em nói không làm thì không làm, để bọn họ phải chờ em sao? Sau khi trình bày kế hoạch, cậu ấy sẽ bắt đầu thực hiện dự án. Chị không thể tin tưởng một tổng giám đốc lúc nào cũng có thể bỏ dở công việc. Nếu em còn muốn ở lại công ty, thì làm trợ lý cho Kỳ Chính. Còn không muốn làm, thì về trường học ngay."
Giang Thần đứng đó, im lặng không nói gì.
Kỳ Chính nhìn Giang Ly rồi lại nhìn Giang Thần:
"Giang tổng, hay là để Giang Thần anh ấy...
Giang Ly cắt ngang lời cậu.
"Kỳ Chính, cậu nghĩ kỹ đi. Tôi đã cho cậu cơ hội này, nắm được hay không là tùy ở cậu"Kỳ Chính lập tức đáp:
“Giang tổng, tôi muốn thử sức"
Giang Ly mỉm cười:
"Tốt. Cậu mang tài liệu trình bày kế hoạch tới đây, chúng ta xem thử còn chỗ nào cần chỉnh sửa không."
Kỳ Chính vâng dạ một tiếng rồi chạy đi lấy tài liệu.
Giang Thần đứng im tại chỗ, rất lâu cũng không nói gì.
Giang Ly cúi đầu xem tài liệu, không ngẩng lên:
"Còn chưa đi?"
Cuối cùng, Giang Thần tiến lên một bước, khẽ nói:
“Chị, em sai rồi. Em vẫn muốn ở lại công ty"
“Được thôi. Hy vọng lần tới em có thể làm việc nghiêm túc. Ngoài ra, trong công ty, hãy gọi chị là Giang tổng."
Sau một hồi bị Giang Ly nghiêm khắc dạy bảo, Giang Thần đã trở nên hiểu chuyện hơn. Dù bị giáng chức xuống làm trợ lý cho Kỳ Chính, nhưng cuối cùng cậu cũng bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Suốt buổi sáng bận rộn, cuối cùng Giang Ly cũng có chút thời gian thở.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy tên Lưu Nhã Kỳ hiện trên màn hình, Giang Ly cau mày khó hiểu, do dự một chút rồi nhấc máy.
"Alo?"
"Giang Ly. Cô và Bạch Mộc Trạch đúng là một cặp chó má. Cứ đợi ngồi tù đi!"
Nói xong, Lưu Nhã Kỳ liền cúp máy cái rụp.
Giang Ly cầm điện thoại đứng sững tại chỗ, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, cảm giác tức tối khiến cô như nghẹt thở.
Cô tức đến mức muốn tìm Nhã Kỳ để tính sổ, thì Giang Thần đẩy cửa bước vào.
"Chị, công ty của anh rể bị hacker tấn công rồi! Toàn bộ hệ thống máy tính đều bị tê liệt!"
"Cái gì?!"
"Chuyện lớn rồi. Nhà họ Trạm đã điều một lượng lớn kỹ sư máy tính từ tập đoàn tới, nhưng đã nửa ngày trôi qua mà vẫn chưa tìm được cách xử lý."
“Sao lại có chuyện này?" Giang Ly kinh ngạc không tin nổi.
Giang Thần ghé sát lại, khẽ nói:
“Em nói cho chị biết, là Thầy Bạch làm đấy."
Giang Ly lập tức cảnh giác, ngăn cậu lại:
"Chuyện này không được nói bậy. Đây là vi phạm pháp luật đấy."
"Thầy Bạch đang lên mạng xã hội rồi."
"Hả?"
Tim Giang Ly đập thình thịch. Cô vội rút điện thoại ra, mở ứng dụng lên xem.
Làm sao có thể công khai thừa nhận chuyện này được chứ? Đây là muốn tự đẩy mình vào đường cùng thật sao? Một người còn liều hơn người kia!
Giang Ly ngây người nhìn màn hình, trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó khi Mộc Trạch bị Trạm Lục Hành đánh ngã.
Mộc Trạch chọn cách này để trả thủ sao?
Sau một hồi suy nghĩ, cô cũng bấm "thích".
Trạm Lục Hành vẫn luôn ngạo mạn, cũng nên nếm chút đau khổ.
Đến giờ làm buổi chiều, Giang Thần như được tiêm thuốc kích thích. Hễ công ty COT có động tĩnh gì mới, cậu lập tức chạy đến kể với chị gái.
Trước đây, Giang Thần từng làm ở COT một thời gian, kết bạn với vài đồng nghiệp, nhờ đó mà luôn cập nhật được tin tức nhanh nhất.
Thời gian dần trôi, tình hình ở COT ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Giờ đây, vấn đề không chỉ là hệ thống máy tính bị tê liệt. Một chương trình độc hại đã kiểm soát toàn bộ hệ thống, bắt đầu phát tán thông tin sai lệch ra bên ngoài.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến ba ngày, COT sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Giang Ly vô cùng kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng một công ty lớn như vậy lại có thể dễ dàng bị đánh gục đến thế.
Hậu quả là giá trị thị trường sẽ lao dốc không phanh. Nếu bị cảnh sát phát hiện và bắt giữ, Mộc Trạch ít nhất sẽ bị kết án tù chung thân.
Cô cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.
Cô không muốn công ty của Trạm Lục Hành sụp đổ, nhưng cũng không muốn Mộc Trạch bị bắt.
Tuy nhiên, với sự hiểu biết của cô về Mộc Trạch, nếu anh đã dám làm, thì với tính cẩn thận và tỉ mỉ của mình, anh chắc chắn sẽ không để lại bất cứ chứng cứ nào bất lợi.
Rõ ràng biết chính là anh ta làm, nhưng không ai có cách nào để chứng minh. Có lẽ vì vậy mà Lưu Nhã Kỳ mới phẫn nộ và bất lực đến mức gọi điện mắng cô như thế.
Điện thoại reo lên, là Trạm Hải Hành gọi.
Cô đã đoán được anh cả sẽ gọi cho mình.
“Em đâu, em có thể đến công ty Lục Hành một chuyển không?”
"Vâng, anh cả, em đến ngay."
Giang Ly chỉnh lại trang phục, nhanh chóng lái xe đến công ty của Trạm Lục Hành.
Bên ngoài trông có vẻ yên bình, nhưng bên trong đã hoàn toàn rối loạn.
Hệ thống máy tính tê liệt khiến mọi công việc bị đình trệ, nhân viên nhốn nháo, chạy qua chạy lại khắp nơi.
Các kỹ sư thì tất bật chạy từ phòng này sang phòng khác, cố gắng sửa chữa hệ thống và mạng lưới, nhưng tất cả đều vô vọng.
Bước vào phòng tổng giám đốc, cô thấy Trạm Hải Hành đang đặt tay lên vai em trai, ghé sát tai thì thầm điều gì đó. Trạm Lục Hành nhíu mày, tay kẹp điếu thuốc, khuôn mặt đầy vẻ bực tức.
"Anh cả."
Hai anh em cùng quay đầu lại.
Thấy Giang Ly bước vào, Trạm Hải Hành lập tức nở nụ cười ôn hòa:
"Em đến rồi à."
Trạm Lục Hành liếc nhìn cô một cái, rồi hậm hực quay mặt đi, nhả ra một làn khói xanh.
Nhìn vẻ mặt tối sầm của anh, Giang Ly không buồn để tâm, bước đến ngồi xuống sofa cùng anh cả.
“Em dâu, chuyện là thế này. Công ty của Lục Hành đang gặp chút rắc rối, có lẽ liên quan đến Thầy Bạch.
“Anh cả, em biết rồi."
“Vậy em thấy sao? Nếu tiện, chúng ta cùng đến gặp Thầy Bạch nói chuyện.”
"Anh cả, anh đừng tự ý quyết định thay em. Em không đời nào cầu xin anh ta."
Trạm Lục Hành bước tới, ngắt lời anh cả.
“Cậu im miệng cho tôi!"
Nhưng Trạm Lục Hành phớt lờ, nói thẳng:
"Ý em vẫn vậy. Dù công ty có sụp đổ, em cũng không cầu xin hắn."
Nói xong, anh dập điếu thuốc vào gạt tàn, rồi đứng dậy bỏ đi.
Trạm Hải Hành giận đến mức nghiến răng, nheo mắt nhìn theo bóng dáng em trai đang khuất dần.
Giang Ly hoàn toàn thấu hiểu cảm giác này. Lại thêm một người đau đầu vì đứa em trai bướng bỉnh.
Sau khi bình tĩnh lại, Trạm Hải Hành quay sang cô:
“Tôi khuyên nó cả buổi sáng rồi, vẫn y như vậy. Tôi tin Thầy Bạch không có ý muốn triệt đường sống của Lục Hành, chắc chỉ là muốn dạy nó một bài học vì mối hận cũ thôi.”
“Trạm tổng lại đánh Mộc Trạch rồi.”
"Cái gì?! Lại đánh nhau sao?"
Sau một thoáng ngạc nhiên, Trạm Hải Hành nhíu mày trầm tư. Anh quay sang Giang Ly, nghiêm túc nói:
“Em dâu, em thử đi khuyên Lục Hành lần nữa xem sao. Tôi sẽ nghĩ thêm cách khác.”
Cô biết Trạm Lục Hành tuyệt đối sẽ không nghe mình, nhưng vẫn đáp lại:
"Vâng."
Dưới sự chỉ dẫn của thư ký Lý, Giang Ly tìm thấy Trạm Lục Hành trên sân thượng ngoài trời. Anh đang đứng hút thuốc.
Từ xa, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh. Chắc chắn hôm nay anh đã hút không ngừng nghỉ.
Trạm Lục Hành liếc mắt thấy Giang Ly nhưng không thèm để ý, tiếp tục nhìn ra xa.
Giang Ly thản nhiên bước tới:
“Anh cả bảo tôi đến khuyên anh. Tôi biết anh sẽ không nghe, nên tôi chỉ đến để làm tròn nhiệm vụ thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]