“Đau, đau!” Giang Ly vội mở tay Trạm Lục Hành ra, trong lòng thầm nghĩ: Đến lúc đó chúng ta đã ly hôn, anh còn quản nổi tôi chắc?
Chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi, cô đã thấy cả tâm hồn và thể xác đều thư thái.
Giang Ly không thể nói nổi, tiếp tục mơ mộng:
“Em sẽ không đi làm nữa, muốn ngủ tới lúc nào thì ngủ, không muốn kinh doanh, cũng không cần đối mặt với mấy lão già khó chịu kia. Em chỉ cần tiêu tiền, tiêu hoang, tiêu phí, bù lại tất cả những gì kiếp trước em chưa được tận hưởng...
“Cố lên! Em phải sống thật tốt, sống thật hưởng thụ!”
Giang Ly nắm chặt tay, tự khích lệ bản thân.
“Vậy em cổ lên.” Trạm Lục Hành nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Giang Ly đột nhiên quay sang nhìn anh, ánh mắt trượt qua gương mặt và dáng người hoàn hảo của anh.
“Nếu anh đi làm nam người mẫu, thù lao một đêm chắc phải vài vạn nhỉ?”
Trạm Lục Hành dang tay tựa lên lưng ghế sofa, tự tin trả lời: “Không chỉ vậy.
Giang Ly bị sự tự kiêu của anh làm bật cười.
Cô trêu đùa: “Hóa ra trước giờ em đã tiết kiệm được một khoản lớn thế này!”
Trạm Lục Hành bị cô chọc ghẹo, củi người lại gần hơn, nhìn sâu vào mắt cô: “Tiết kiệm không tốt sao?”
Giang Ly hiểu ngay ý anh.
Một người quyết tâm tận hưởng cuộc sống, chẳng lẽ lại sợ chút quyển rũ này của đàn ông sao?
Cô ngẩng đầu đối diện anh, vẻ mặt vừa quyến rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3742511/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.