🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đau, đau!” Giang Ly vội mở tay Trạm Lục Hành ra, trong lòng thầm nghĩ: Đến lúc đó chúng ta đã ly hôn, anh còn quản nổi tôi chắc?

Chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi, cô đã thấy cả tâm hồn và thể xác đều thư thái.

Giang Ly không thể nói nổi, tiếp tục mơ mộng:

“Em sẽ không đi làm nữa, muốn ngủ tới lúc nào thì ngủ, không muốn kinh doanh, cũng không cần đối mặt với mấy lão già khó chịu kia. Em chỉ cần tiêu tiền, tiêu hoang, tiêu phí, bù lại tất cả những gì kiếp trước em chưa được tận hưởng...

“Cố lên! Em phải sống thật tốt, sống thật hưởng thụ!”

Giang Ly nắm chặt tay, tự khích lệ bản thân.

“Vậy em cổ lên.” Trạm Lục Hành nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.

Giang Ly đột nhiên quay sang nhìn anh, ánh mắt trượt qua gương mặt và dáng người hoàn hảo của anh.

“Nếu anh đi làm nam người mẫu, thù lao một đêm chắc phải vài vạn nhỉ?”

Trạm Lục Hành dang tay tựa lên lưng ghế sofa, tự tin trả lời: “Không chỉ vậy.

Giang Ly bị sự tự kiêu của anh làm bật cười.

Cô trêu đùa: “Hóa ra trước giờ em đã tiết kiệm được một khoản lớn thế này!”

Trạm Lục Hành bị cô chọc ghẹo, củi người lại gần hơn, nhìn sâu vào mắt cô: “Tiết kiệm không tốt sao?”

Giang Ly hiểu ngay ý anh.

Một người quyết tâm tận hưởng cuộc sống, chẳng lẽ lại sợ chút quyển rũ này của đàn ông sao?

Cô ngẩng đầu đối diện anh, vẻ mặt vừa quyến rũ vừa tinh nghịch:

“Tất nhiên là tốt rồi, tiết kiệm là kiếm được mà. Em chẳng bao giờ chê tiền nhiều đâu.”

Nói rồi, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, bàn tay khế trượt xuống cổ, dừng lại ở yết hầu.

Chỉ sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, Trạm Lục Hành lập tức bế bổng cô lên, ném xuống giường.

Anh từ từ tháo áo vest, giật tung cà vạt, cởi từng khuy áo sơ mi...

Giang Ly chăm chú nhìn anh, trong lòng đầy mê hoặc.

Đàn ông mặc vest đã đẹp, cởi vest còn đẹp hơn.

Cô không ham ăn uống, cũng chẳng mê đồ xa xỉ, nhưng thích ngắm trai đẹp thì sao?

Người muốn sống hưởng thụ thì không nên cố chấp, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc.

Tối đó không biết họ ngủ lúc nào.

Sáng hôm sau, cũng chẳng rõ mấy giờ mới tỉnh.

Sau một đêm thỏa mãn, cả tinh thần và thể xác đều được thư giãn. Đúng là niềm vui của người trưởng thành.

Giang Ly tỉnh dậy với vẻ sảng khoái, nhưng bên cạnh đã không còn ai.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trạm Lục Hành đang tựa vào lan can ban công hút thuốc. Chân anh nghịch nghợm xoa bụng Tiểu Ngốc, trêu chọc nó.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh dập điếu thuốc, bước vào trong.

Tiểu Ngốc nhí nhảnh chạy lon ton bên chân anh, đùa nghịch cánh ống quần anh.

Anh nhấc bổng Tiểu Ngốc lên, nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của nó và cười nói: “Con cún hư này... Nào, gọi ba đi.”

Ha?!

Nhìn biểu cảm bối rối của Giang Ly, Trạm Lục Hành phá lên cười sảng khoái.

Anh tiếp tục trêu cô: “Dậy đi nào, mẹ của Tiểu Ngốc.”



Giang Ly ngẩn người, gương mặt thoáng vẻ hối rối, vội cúi đầu lảng tránh ánh mắt anh.

Sau khi rửa mặt và ăn sáng xong, Trạm Lục Hành dường như giữ đúng lời hứa, cả ngày đều ở lại bên cô.

Nhưng đối với Giang Ly, anh ở lại hay rời đi cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Cô không còn trái tim để yêu anh nữa.

Đợi đến ngày anh và Lưu Nhã Kỳ công khai mối quan hệ, mọi thứ giữa họ cũng sẽ tự nhiên kết thúc thôi.

Khu dân cư có một hồ nhân tạo rất lớn, hai người cùng nhau dắt Tiểu Ngốc đi dạo quanh hồ.

Giang Ly trước đây chưa từng nuôi chó, giờ mới biết dắt chó đi dạo là để giải quyết vấn đề vệ sinh của nó.

Nhìn Tiểu Ngốc để lại "chiến tích", cô lập tức lùi ra xa với vẻ mặt chán ghét.

Trạm Lục Hành cúi xuống, lấy dụng cụ dọn dẹp.

"Chỉ có em mới bắt anh làm việc này"

Anh dùng kẹp nhặt lên rồi tìm thùng rác, trong lúc đó còn cố ý tiến lại gần cô để trêu đùa.

"Đừng có lại đây! Đồ đáng ghét!"

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Ly hoảng sợ, Trạm Lục Hành cười phá lên.

Thật trẻ con.

Ai có thể nghĩ rằng một tổng tài lạnh lùng, siêu ngầu như Trạm Lục Hành lại là một kẻ ngốc nghếch, trêu người bằng “phần thưởng” thế này?

"Chú ơi, con có thể sờ chú chó của chú không?"

Một bé con đáng yêu ngoan ngoãn bước tới hỏi han.

"Được chứ."

Trạm Lục Hành khom người, phối hợp nựng mà cậu nhóc, để bé sờ thử.

Sự tinh tế và thiện chí của anh ngay lập tức thu hút cả đám phụ huynh và trẻ con lại gần. Tất cả ùa lên, hào hứng chơi đùa với chú

chó nhỏ.

Trong lúc đó, Trạm Lục Hành vui vẻ chơi cùng các bé. Đám trẻ con cười khúc khích chạy theo anh, làm náo nhiệt cả góc công viên.

Điều này một lần nữa khiến Giang Ly phải nhìn anh với ánh mắt khác.

Cô không ngờ anh lại được bọn trẻ yêu thích đến vậy.

“Không ngờ, anh cũng biết cách trêu đùa trẻ con ghê nhỉ."

"Điểm Điềm ở nhà thích nhất là chơi với tôi. Anh trai tôi kiểu người cứng nhắc, làm sao biết cách chơi với trẻ"

Nghe nhắc đến trẻ con, trong đầu Giang Ly bất giác hiện lên hình ảnh đứa trẻ chưa kịp chào đời ở kiếp trước...

Cô không thể nghĩ nữa.

Cô thở hắt ra một hơi dài, điều chỉnh nhịp thở để trái tim dần bình tĩnh lại.

“Về thôi” Trạm Lục Hành không để ý đến sự thay đổi trong cảm xúc của cô, kéo tay cô đi.

Sau bữa trưa, Giang Ly vận động nhẹ một chút rồi lên giường nằm nghỉ.

Trạm Lục Hành cũng nằm xuống bên cạnh cô.

“Em thích nằm à? Không muốn đi lại chút sao?"

“Ngày thường làm việc mệt rồi, cuối tuần chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."

"Ừ."

Trạm Lục Hành không nói thêm, chỉ khế vòng tay qua vai cô, ôm lấy cô vào lòng.



Chú chó nhỏ tinh nghịch nhảy lên giường, chen vào giữa hai người.

Cả hai nhìn nó, không ai nỡ đuổi xuống.

Ba “người” cứ thế nằm trên giường. Không khí yên bình và ấm áp dần bao trùm khắp căn phòng.

Một cuối tuần thật êm ả. Không cãi vã, không đối đầu, cả hai chỉ lặng lẽ nằm bên nhau như vậy.

Giang Ly cảm giác mọi thứ thật hư ảo.

Cô chợp mắt thêm một lát.

Tiếng chuông điện thoại của Trạm Lục Hành đánh thức cô dậy. Anh đứng dậy, ra ngoài hành lang nghe máy.

Giang Ly nghe loáng thoáng vài tiếng "Ừ, được rồi."

Cô biết người gọi đến là Lưu Nhã Kỳ.

Kết thúc cuộc gọi, Trạm Lục Hành quay lại phòng, đi vào tủ quần áo thay đồ. Giang Ly im lặng nhìn anh. Khi anh quay người, cô lập tức rời ánh mắt đi.

Cả hai như đã ngầm đạt đến một thỏa thuận. Cô không hỏi, anh cũng không giải thích.

Chỉ có một lời từ biệt ngắn gọn:

"Anh đi đây."

Chú chó nhỏ ngây ngô chạy theo anh ra cửa, nhưng bị anh đuổi về.

Nó do dự một lúc rồi lại nhảy lên giường, nằm xuống bên cạnh Giang Ly.

Cô khẽ vuốt ve nó, cuối cùng nhấn nhẹ vào mũi nó, dịu dàng nói:

“Đúng là một chú chó ngốc nghếch.”

Thứ hai, Giang Ly đến công ty làm việc.

Cô đang trao đổi công việc với Kỳ Chính thì Giang Thần đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Giang Ly thoáng sững sờ nhưng ngay lập tức làm như không thấy, tiếp tục bàn công việc với Kỳ Chính.

Đợi đến khi bàn bạc xong xuôi, Kỳ Chính lịch sự rời đi, nhường lại không gian cho hai chị em.

Giang Thần tiến lên một bước, nhẹ giọng gọi:

"Chị..."

Giang Ly cúi đầu xem tài liệu, không ngẩng lên:

"Sao em lại về đây?"

"Anh rể đuổi em về."

"Thật thú vị. Em nghe lời Lưu Nhã Kỳ, nghe lời Trạm Lục Hành, nhưng lại chẳng chịu nghe chị gái ruột của mình"

Giang Thần cúi gằm mặt, không nói gì.

Giang Ly ra lệnh:

"Gọi Kỳ Chính vào đây."

Giang Thần mím môi, lặng lẽ ra ngoài gọi Kỳ Chính quay lại.

Giang Ly ngẩng đầu lên, nhìn hai chàng trai trẻ trước mặt.

"Kỳ Chính, từ giờ cậu là Tổng Giám đốc thực tập."

Giang Thần và Kỳ Chính đều sửng sốt.

"Giang tổng, tôi... tôi sao?" Kỳ Chính không dám tin, chỉ tay vào mình rồi lén liếc qua Giang Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.