“Lục Hành quả thật bốc đồng. Là anh cả, anh cũng có trách nhiệm. Lần này, anh nhất định sẽ dạy bảo cậu ấy tử tế. Hy vọng thầy Bạch có thể cho anh cơ hội này.”
Một người có địa vị như Trạm Hải Hành lại hạ mình nhún nhường thế này, còn có thể nói gì được nữa chứ?
Giang Ly đứng giữa hòa giải, nói qua nói lại vài câu, chuyện này cũng coi như tạm gác lại.
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Trạm Hải Hành mỉm cười: “Thầy Bạch, cuối tuần này tôi mời mọi người cùng ăn cơm, mấy bạn trẻ đi chơi, giao lưu nhiều hơn.”
“Xin lỗi, tôi có kế hoạch khác rồi.”
Bạch Mộc Trạch từ chối thẳng thừng, không ngoài dự đoán.
Trạm Hải Hành liếc nhìn Giang Ly.
Giang Ly hiểu ý anh, nhưng việc để Trạm Lục Hành và Mộc Trạch cùng đi nghỉ dưỡng quả thực không dễ dàng chút nào.
“Là khu nghỉ dưỡng nào vậy?” Bạch Tiểu Tiểu bất chợt lên tiếng.
“Khu nghỉ dưỡng Sơn Đình Động”
“Hả? Thật ạ? Nơi đó làm gì dễ đặt phòng được chứ! Giang Ly, cậu đừng chê cái tên này nghe quê mùa, nhưng bên trong thì tuyệt lắm. Khu này chiếm trọn một ngọn núi, có một động lớn với rất nhiều đom đóm nữa.
“Đom đóm không phải chỉ có vào mùa hè sao?”
“Vì thế nó mới đặc biệt chứ. Nơi đó như một thế giới tách biệt vậy.”
Thấy Tiểu Tiểu háo hức, Giang Ly nhân cơ hội nhìn sang Mộc Trạch: “Anh Mộc Trạch, mình cùng đi nhé. Trước đây em với anh định đi du lịch nhưng chưa có dịp, lần này anh cả mời, mình cứ nhân tiện nhận lời đi.”
Tiểu Tiểu ôm cánh tay anh trai, thỉnh thoảng liếc sang Trạm Hải Hành, nũng nịu: “Đi mà, đi mà anh.”
Bị Tiểu Tiểu quấn lấy, Bạch Mộc Trạch cuối cùng cũng đồng ý.
“Vậy quyết định vậy đi.”
Sau buổi gặp, Bạch Mộc Trạch tiễn mọi người ra cửa.
Anh đi phía sau Giang Ly, có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Nhưng Trạm Hải Hành vẫn giữ phong thái xã giao, nói chuyện với anh không ngừng.
Thấy họ sắp lên xe rời đi, Bạch Mộc Trạch gọi Giang Ly lại.
“Anh Mộc Trạch, có chuyện gì sao?”
“Em nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ.”
“Hả?” Giang Ly chạm tay lên mặt mình, “Trông em gầy lắm à?”
Tiểu Tiểu tiếp lời: “Tớ cũng định nói, lúc gặp cậu tớ còn thấy cậu gầy hơn trước.”
“Chắc tại dạo này em bận quá. Em sẽ chú ý. Em đi đây, anh Mộc Trạch.” Giang Ly cười, vẫy tay chào Bạch Mộc Trạch.
Quay đầu đi, mắt cô không kìm được mà trào ra, ngập đầy khóe mắt.
Cô cảm thấy trong lòng thật xót xa, thật đau đớn.
Mộc Trạch nhận ra cô gầy đi, còn cô, làm sao không thấy anh cũng thay đổi chứ?
Người trước đây ấm áp như gió xuân, giờ lại lạnh lùng như dòng sông mùa đông. Cô hiểu, tất cả những thay đổi này đều là do cô mà ra.
Ánh mắt Bạch Mộc Trạch vẫn dõi theo bóng cô.
Trạm Hải Hành bước tới trước mặt Giang Ly, chắn đi tầm nhìn của anh: “Thầy Bạch, chúng tôi về đây.
Nói xong, anh quay người, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Giang Ly, cùng cô rời đi.
Trên đường về, Giang Ly cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô gắng nén cảm xúc, nhưng thỉnh thoảng không nhịn được lại khẽ sụt sịt.
Trạm Hải Hành rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Giang Ly ngạc nhiên, nhận lấy rồi nhẹ nhàng lau mặt.
Khi họ về đến nhà, Trạm Lục Hành đã đứng đợi ở cửa.
Giang Ly chào tạm biệt anh cả, rồi đi thẳng lên phòng, để hai anh em nói chuyện ở dưới.
“Một lát sau, tiếng xe hơi vang lên, Giang Ly biết anh cả đã rời đi.
Không lâu sau, Trạm Lục Hành bước vào phòng.
Giang Ly đã rửa mặt xong, chui vào chăn. Trạm Lục Hành cũng nằm xuống bên cạnh.
Cô
quay lưng về phía anh, không muốn nhìn. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên má cô.
Cô nghĩ rằng việc mình tự ý đi tìm Mộc Trạch sẽ khiến anh nổi giận. Nhưng anh chẳng nói gì, ngược lại, thái độ của anh còn đặc biệt dịu dàng.
Giang Ly không hiểu anh đang nghĩ gì, đẩy anh ra, “Tôi mệt rồi, mai còn đi làm, ngủ thôi."
Nhưng anh dường như chẳng nghe thấy, vẫn siết chặt cô hơn, cọ sát thân mật.
“Trạm tổng, đừng như vậy. Ngủ thôi."
Anh ôm cô chặt hơn, cúi sát bên tai, khẽ nói, “Chỉ cần anh buông tay, em có phải sẽ chạy theo Bạch Mộc Trạch không?"
Giang Ly kinh ngạc quay đầu nhìn Trạm Lục Hành.
Sao anh lại nghĩ như vậy? Đây chính là lý do anh không chịu ly hôn sao?
Cô vội vàng giải thích:
“Em sẽ không đâu. Em và Mộc Trạch không phải như anh nghĩ..."
Nhưng khi thấy ánh mắt đầy hoài nghi của anh, cô hiểu mình nói thêm cũng vô ích, liền im lặng.
Anh lại chậm rãi hôn cô. Nụ hôn lần này không giống với những lúc đầy đam mê trước đây, mà chứa đầy sự lưu luyến, như thể anh thực sự sợ mất cô.
Anh thì thầm bên tại cô:
"Anh sẽ không để em đi. Em không được rời xa anh.
Những lời đàn ông nói trên giường vẫn không đáng tin, huống hồ vài tháng nữa thôi, anh sẽ công khai với Lưu Nhã Kỳ.
Khi đó, chẳng phải anh không muốn giữ cô, mà là chỉ mong cô rời đi càng sớm càng tốt.
“Được rồi, em biết rồi, ngủ đi."
"Em đang qua loa với anh sao?"
Anh biết còn hỏi.
“Em không định thật sự rời xa anh chứ?"
Giang Ly bất lực. Cô đã nhắc đến chuyện ly hôn bao nhiêu lần rồi, anh không nghe thấy sao?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng đọc thấu cảm xúc trong đó.
Không tin, cô hỏi:
“Trạm tổng, anh mất tự tin rồi sao?"
Trạm Lục Hành lập tức phủ nhận:
“Sao có thể chứ? Anh là ai, làm sao có chuyện anh không tự tin?"
Dù anh kiên quyết phủ nhận, Giang Ly vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong anh.
Anh là người luôn rực rỡ như mặt trời.
Cuộc đời anh hoàn hảo đến mức khó tin: sinh ra trong gia đình giàu có, muốn gì có đó.
Huống chỉ với khuôn mặt trời ban này, vô số phụ nữ đã bày tỏ sự ngưỡng mộ dành cho anh.
Tự mình lập nghiệp, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Đi đến đâu cũng là những ánh mắt ngưỡng mộ, những tràng vỗ tay chào đón.
Trong từ điển của anh, không có chữ "thất bại."
Nhưng giờ đây, anh đã nếm trải thất bại.
Doanh nghiệp mà anh gây dựng bao năm qua, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã sắp bị phá hủy. Không bị lay động là chuyện không thể.
Xem ra, không chỉ Bạch Mộc Trạch thay đổi, mà ngay cả anh cũng thay đổi.
Đến mức, anh bắt đầu hoài nghi.
Trước đây, dù Giang Ly có làm gì, anh cũng nghĩ cô chỉ đang muốn thu hút sự chú ý, muốn anh quan tâm nhiều hơn. Cô không thể không yêu anh, càng không thể thực sự rời bỏ anh.
Hôm nay, anh đã có chút nghi ngờ. Cô thật sự muốn rời đi sao?
Giang Ly thấy chuyện này thật buồn cười. Cô xoa đầu anh, nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng nghĩ nhiều. Anh sẽ hạnh phúc thôi. Ngủ đi, mai còn đi làm."
Nhưng Trạm Lục Hành không có ý định buông cô ra. Anh quấn lấy cô:
“Em không được ở bên anh ta"
“Được rồi, em biết rồi."
“Anh ta kém anh xa lắm."
Anh cứ bám riết lấy cô như vậy.
Bất kể cô từ chối thế nào, anh vẫn giữ cô trong vòng tay, hết lần này đến lần khác yêu cầu. Như thể qua sự gần gũi xác thịt này, anh muốn tạo nên một mối ràng buộc, để cô không bao giờ rời xa anh.
Những ngày sau đó, mỗi đêm anh đều đến tìm cô, để lại dấu vết khắp người cô, dùng cách này để tuyên bố sự chiếm hữu của mình.
Cuối tuần, Giang Thân đến nhà Giang Ly từ sáng sớm.
Cậu ta chạy ào lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ:
“Chị, dậy đi, nhanh lên!"
Không ngờ lại thấy chị gái và anh rể đang nằm trên giường trong trạng thái... hết sức "mát mẻ."
Cậu còn đang sững sờ, thì Trạm Lục Hành đã nhặt chiếc dép dưới sàn ném thẳng về phía cậu:
"Ra ngoài!"
Bị cảnh tượng kia làm cho sốc, Giang Thân ngoan ngoãn ngồi chờ dưới tầng một.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]