🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạch Mộc Trạch không hiểu vì sao Giang Ly lại đau buồn đến vậy.

Anh vừa đỡ cô vừa lấy điện thoại ra:

"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh sẽ kiểm tra lại vị trí của Giang Thần."

Anh mở màn hình, tiếp tục sử dụng ứng dụng định vị để tìm vị trí của Giang Thần.

Giang Ly ánh mắt mông lung nhìn ra mặt sông, đột nhiên thấy một chấm đen nhỏ đang trôi theo dòng.

Cô lập tức cảng thẳng, nhìn chăm chăm vào nó. Cái đầu đen đen, lờm chờm ấy... chẳng phải là Giang Thần thì là ai?!

"Giang Thần!"

Giang Ly hét lên một tiếng, lao thẳng xuống sông, cố gắng bơi về phía chấm đen đó.

"Giang Ly!"

Bạch Mộc Trạch không kịp nghĩ nhiều, ném điện thoại xuống rồi cũng lao xuống sông, bơi theo cô.

Giang Ly chỉ biết bơi ếch cơ bản, nhưng trước sức mạnh của dòng sông lớn, cô nhanh chóng bị cuốn trôi.

Cô vùng vẫy, cố gắng ngoi lên.

Bạch Mộc Trạch bơi đến gần, theo tư thế cứu hộ tiêu chuẩn, một tay ôm lấy cô cô, nửa người, bơi ngược lại về phía bờ.

Giang Ly lúc này đầu óc trống rỗng, bản năng sinh tồn khiến cô không ngừng bám víu lấy Bạch Mộc Trạch.

Bạch Mộc Trạch dần cảm thấy kiệt sức. Anh nhắm mắt, dồn hết sức còn lại để kéo Giang Ly về phía bờ.

Đúng lúc này, một khúc gỗ khô lớn trôi đến, đập mạnh vào lưng anh, làm cánh tay anh lỏng ra.

Giang Ly ngay lập tức bị dòng nước cuốn đi.

"Giang Ly!" Bạch Mộc Trạch gào thét trong lòng.

Đột nhiên, từ phía xa, một bóng đen mạnh mẽ như con cá lớn lao đến. Chính là Trạm Lục Hành.

Anh lặn sâu xuống dòng nước, chỉ một lát sau đã kéo Giang Ly lên mặt.

Lúc này, đôi mắt Giang Ly nửa khép, có thể không còn chút sức lực, mặc kệ Trạm Lục Hành vòng tay qua eo, đưa cô vào bờ.

Cả ba người lên được bờ, Bạch Mộc Trạch và Trạm Lục Hành ngồi phịch xuống, thở dốc từng hồi.

Giang Ly chống hai tay xuống đất, cúi đầu, không ngừng ho sặc sụa.

Bạch Mộc Trạch lê đến bên cạnh cô, vừa vỗ nhẹ lưng vừa hỏi, không thể hiểu nổi:

"Tại sao em lại nhảy xuống sông chứ?"

Giang Ly mệt đến mức không nói nổi một lời.

Trạm Lục Hành nhìn họ một lúc rồi đứng lên, thở mạnh, ánh mắt đưa đi xa xăm. Anh còn phải đi tìm Lưu Nhã Kỳ.

Anh vừa bước đi, Giang Ly bỗng dùng toàn bộ sức lực còn lại, nhào đến, quỳ sụp xuống chân anh, ánh mắt khẩn thiết.

"Anh có biết Giang Thần ở đâu không?"

Trạm Lục Hành cúi đầu nhìn cô, đáp:

"Có lẽ là ở khu vực này."

"Dẫn tôi đi! Dẫn tôi đi tìm cậu ấy!"



Nói rồi, cô bám chặt lấy Trạm Lục Hành, gượng đứng lên.

Toàn thân cô run rẩy, chỉ còn chút sức lực cuối cùng chống đỡ.

Trạm Lục Hành ôm lấy eo cô:

"Đi thôi."

Cô bị anh vừa dìu vừa kéo đi qua bãi đá ven sông, xuyên qua từng đám lau sậy.

Trạm Lục Hành như cần nhắc rất lâu, cuối cùng cũng nói ra:

"Cô không nên đánh cô ấy."

Giang Ly khựng lại, hiểu ra anh đang nói đến Lưu Nhã Kỳ. Cô cúi đầu, không đáp lời, dựa vào anh tiếp tục đi tìm Giang Thần.

Cuối cùng, họ nhìn thấy hai người đang ngồi trên bè xì mảng dưới chân cầu.

Dưới bè là dòng sông cuồn cuộn.

Đó chẳng phải là Giang Thần sao? Lúc này, cậu đang ôm Lưu Nhã Kỳ, cúi xuống nói gì đó với cô. Lưu Nhã Kỳ thì tựa vào lòng cậu, không ngừng khóc.

Giang Ly kích động hét lớn:

"Giang Thần!"

Tuyệt quá! Em trai cô không ở dưới sông!

Giang Thần và Lưu Nhã Kỳ cùng ngẩng đầu lên.

"Chị!" Giang Thần đáp lại, nghĩ đến việc mình đã bỏ đỡ công việc quan trọng, mặt cậu thoáng đỏ bừng.

Lưu Nhã Kỳ như bị giật mình, người run lên bần bật.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên:

"Á!"

Lưu Nhã Kỳ ngã nhào xuống sông.

"Nhã Kỳ!"

"Nhã Kỳ!"

Trạm Lục Hành và Giang Thần đồng thanh hét lên rồi cùng nhảy xuống sông.

Thấy Giang Thần rơi xuống sông trước mắt, Giang Ly bỗng tối sầm mắt. Cảnh tượng đáng sợ kia lại tái về, thống trí tâm trí cô. Như mất hết lý trí, cô hét lớn tên Giang Thần rồi lao thẳng xuống sông.

Giang Ly vốn đã kiệt sức. Khoảnh khắc rơi vào dòng nước, cô không còn chút sức lực nào để chống cự, chỉ mặc cho dòng sông cuốn trôi, chìm nổi giữa những đợt sóng.

Cô mơ hồ thấy mình ngày càng gần Lưu Nhã Kỳ hơn, trong khi Trạm Lục Hành đã nâng Lưu Nhã Kỳ lên khỏi mặt nước.

"Chị!" Giang Thần nhìn thấy cô, hét lớn và bơi về phía cô.

Trạm Lục Hành thoáng ngạc nhiên quay lại nhìn Giang Ly, sau đó im lặng quay đầu đi, tiếp tục ôm chặt Lưu Nhã Kỳ, bơi về phía bờ, hoàn toàn bỏ mặc cô.

Dòng nước lạnh buốt xuyên qua thân thể Giang Ly, khiến trái tim cô dần lắng đi. Đây là người đàn ông sáng nay còn nói nhớ cô sao? Giờ đây anh ta ôm chặt một người phụ nữ khác, bình thản bơi lên bờ, bỏ mặc cô sống chết.

Mệt mỏi, lạnh lẽo, buồn ngủ.

Người phụ nữ từng ngập tràn tinh thần chiến đấu vì mẹ và em trai giờ đây đã đánh mất hoàn toàn ý chí sinh tồn.

Trái tim Giang Ly như bị nhấn chìm sâu dưới dòng sông băng giá. Khoảnh khắc ấy, cô cuối cùng hiểu được tâm trạng của em trai mình trong kiếp trước, khi cậu chìm xuống đáy sông.

Cơ thể cô nhẹ bẫng, tựa như đang bay lên.



Cảm giác này thật quen thuộc. Trước kia, khi bị tai nạn xe hơi và cận kề cái chết, chẳng phải cô cũng cảm nhận như vậy sao?

"Lẽ nào mình lại sắp chết..."

"Xin lỗi, Giang Thần. Chị đã thất hứa, không thể tiếp tục bảo vệ em nữa..."

Khi Giang Ly mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy trần nhà trắng toát và chai truyền dịch treo cao.

Khung cảnh này cô đã quá quen thuộc - lại là bệnh viện.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, căn phòng bệnh vắng vẻ không một bóng người. Tiếng cửa mở vang lên, Giang Thần bước vào với một đại nhựa trong tay.

Cậu nhận thấy ánh mắt của Giang Ly, ngây người một lát rồi hét lên:

"Mẹ ơi, chị tỉnh rồi!"

Ngay lập tức, Giang phu nhân, Bạch Tiểu Tiểu và Bạch Mộc Trạch hối hả bước vào phòng bệnh.

Giang Ly nhìn ra phía sau, nhưng không thấy bóng dáng Trạm Lục Hành đâu.

"Giang Ly, con thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" Giang phu nhân lo lắng hỏi.

Giang Ly yếu ớt nhưng vẫn nở nụ cười:

"Con ổn, không khó chịu chút nào."

"Giang Ly à..." Nói đến đây, sống mũi Giang phu nhân cay cay, nước mắt lăn dài trên má.

Giang Ly cố tỏ ra mạnh mẽ:

"Mẹ ơi, mẹ khóc gì chứ? Con vẫn ổn mà."

Giang phu nhân lắc đầu, trái tim bà đau nhói.

Bà biết con gái mình vì công ty mà làm việc quên mình, vì Giang Thần mà sẵn sàng hy sinh cả tính mạng, nhảy xuống sông để cứu em trai.

Bà không hiểu nổi, con gái bà lấy đâu ra trách nhiệm lớn lao đến vậy.

Rất nhiều điều muốn nói với con, nhưng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi khô nứt nẻ của Giang Ly, bà chỉ nuốt ngược lời lại:

"Con nghỉ ngơi cho tốt."

Giang Ly mỉm cười gật đầu.

Bạch Tiểu Tiểu và Bạch Mộc Trạch cũng có nhiều điều muốn nói, nhưng thấy Giang Ly quá mệt mỏi, họ chỉ an ủi vài câu rồi rời đi.

Chỉ còn lại Giang Thần, cậu ngập ngừng, đứng bên giường bệnh, nắm tay chị, ấy náy nói:

"Chị... em xin lỗi..."

Cậu biết chị luôn đối xử tốt với mình, nhưng không ngờ chị lại vì mình mà liều cả mạng sống. Nghĩ đến những chuyện trước đây, cậu cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Giang Ly nhìn cậu, mắt đỏ hoe, yếu ớt nói:

"Chị cần em không sao, chị thế nào cũng được."

Giang Thần nghẹn ngào:

"Vâng, em hiểu rồi. Chị nghỉ ngơi đi."

Chờ Giang Thần đi khỏi, Giang Ly nhìn lên trần nhà, thở phào một hơi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ...

Khi cô tỉnh lại lần nữa, trời đã về đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.