🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Vợ ơi."

Trái tim Giang Ly như tan chảy.

Cô ngây người nhìn anh, có chút mơ hồ

Tối qua anh mạnh mẽ làm cô run rẩy đến rã rời, thế mà bây giờ lại toát lên vẻ đáng yêu chẳng chút phòng bị.

Mái tóc rối bời, hàng mi dài cong vút, cùng hơi thở đều đặn và ấm áp... tất cả đều là những gì cô yêu thích.

Cô không kìm được, vươn tay định chạm vào anh.

Nhưng Trạm Lục Hành đột ngột mở mắt, năm lấy tay cô, còn hé miệng định cắn.

"A!" Giang Ly theo phản xạ lập tức rụt tay lại.

Trò đùa tinh quái thành công, Trạm Lục Hành bật cười lớn.

"Đáng ghét." Giang Ly kéo chăn che người, tay kia đẩy vào anh.

Trạm Lục Hành giữ lấy tay cô, thuận thể kéo cô vào lòng.

Da thịt ẩm nóng chạm vào nhau, Giang Ly không khỏi cảm thấy trái tim mình chộn rộn.

Mặt cô đỏ bừng, cố gắng đẩy anh ra.

Nhưng anh ôm chặt không buông, bàn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, còn hôn lên gò má.

"Tối tan làm về sớm nhé."

Tim Giang Ly đập như trống, đầu óc rối bời.

"Chị!" Tiếng của Giang Thần vọng từ ngoài cửa.

"Ra đây!" Giang Ly vội vàng đáp.

Cô cuống cuồng dậy, chỉnh trang lại quần áo.

Trước khi ra khỏi phòng, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Trạm Lục Hành ngẩng lên, đối diện ánh nhìn của cô.

Anh nhếch môi cười tình quái:

"Sao thế, không nỡ rời xa anh à?"

Trái tim Giang Ly như bị điện giật, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Cô nhanh chóng quay đi, vội vàng rời khỏi phòng như muốn trốn chạy.

Hôm nay là ngày Giang Thần thuyết trình báo cáo. Để thể hiện sự nghiêm túc, cả cậu và Kỳ Chính đều mặc vest chỉnh tề

Nhìn hai chàng trai trẻ trung trong bộ vest, Giang Ly không giấu được vẻ hài lòng.

Cô nhìn đồng hồ.

"19 giờ mới họp, đừng căng thẳng quá, nghỉ ngơi một chút đi."

Giang Thần như một võ sĩ sắp lên sàn đấu, nhảy nhót đầy phấn khích:

"Đến đây! Anh mày sẵn sàng rồi!"

Giang Ly bật cười.

"Cố lên nhé!"

"Chị yên tâm, em sẽ thể hiện thật tốt. Hai chị em mình cùng nhau chinh phục thế giới!"

Nói rồi, cậu tung vài cú đấm vào không khí, như một võ sĩ thực thụ.

Giang Ly bị cậu chọc cười.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi."

Sau khi Giang Thần rời đi, Giang Ly lấy tài liệu ra xem.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Trạm Lục Hành.

Cô mở ra, hai chữ to đậm "Nhớ em" hiện lên trong khung tin nhắn.



Giang Ly ngây người, nhìn chằm chằm vào hai chữ đó.

Nhớ mình sao?

Cô thoát khỏi ứng dụng, rồi lại vào lại để xác nhận. Quả thật, đúng là Trạm Lục Hành gửi tin nhắn.

Giang Ly ngẩn ngơ suy nghĩ, không hiểu rõ ý nghĩa hai chữ này.

Anh đang đùa sao? Hay chỉ là một câu thả thính hời hợt?

Trạm Tổng, người từng trải trong chuyện tình cảm, đương nhiên biết cách làm phụ nữ siêu lòng.

Giang Ly thoát khỏi ứng dụng, đặt điện thoại sang một bên, cố gắng tiếp tục xem tài liệu.

Nhưng trái tim cô cứ đập nhanh hơn. Những dòng chữ trên tài liệu bỗng như đàn kiến, bò lổm ngốm khắp nơi.

Cô hít thở sâu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ kính lớn, ngắm nhìn xa xăm để tĩnh tâm...

Thời gian gần đến giờ họp, Giang Ly đến phòng làm việc của Giang Thần nhưng không thấy cậu đâu.

"Cậu ấy đi đâu rồi? Chẳng lẽ vào nhà vệ sinh?"

Đang suy nghĩ, Kỳ Chính vội vàng chạy đến.

"Giang Thần đâu rồi?"

Kỳ Chính trông đầy lo lắng.

"Cậu ấy vào nhà vệ sinh, nhưng mãi chưa thấy về. Tôi đã tìm quanh mà không thấy đâu."

Giang Ly nhíu mày. Sao lại thế này?

Giang Thần rất xem trọng lần báo cáo này, không lý nào lại biến mất vô cớ.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Một dự cảm chẳng lành bỗng ập đến trong lòng cô.

Đột nhiên, điện thoại của Kỳ Chính reo vang.

"Là Giang Thần."

Kỳ Chính hốt hoảng, vội vã bắt máy.

"Cậu đang ở đâu? Mọi người đang tìm cậu đây!"

Chỉ nghe đầu dây bên kia là giọng nói ngắt quãng, đầy lo lắng.

"Nhà Kỳ mất tích rồi, em đang đi tìm cô ấy. Cậu nói với chị từ một tiếng, giờ không thể trình diện được rồi."

Giang Ly giật lấy điện thoại, hét lên.

"Giang Thần! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chị... xin lỗi, em..." Giọng Giang Thần ngày càng nhỏ, trào dâng áy náy.

Giang Ly cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh đáp.

"Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ cho chị."

"Nhã Kỳ sau khi bị chị đánh, tâm trạng không tốt. Em không thể mặc kệ cô ấy."

Nói xong, đầu dây bên kia vang lên những âm thanh hỗn loạn, rồi điện thoại bị cúp đột ngột.

Giang Ly đứng sững tại chỗ, những lời của Giang Thần cứ vang vọng trong đầu.

Cô bừng tỉnh.

"Đánh cái quái gì mà đánh..."

Rõ ràng là thấy Trạm Lục Hành gần đây qua lại với tôi, kiếm chuyện thì có...

Kỳ Chính lo lắng bối rối.

"Giang tổng, giờ phải làm sao?"

Giang Ly nghĩ một chút, rồi gọi cho Trạm Lục Hành, chuyện của Lưu Nhã Kỳ. Anh ta hẳn là biết rõ hơn Giang Thần.

Điện thoại reo rất lâu, nhưng không ai bắt máy.



Không biết vì sao, lòng Giang Ly càng lúc càng bất an.

Cô vội vàng cầm điện thoại, gọi cho Bạch Mộc Trạch.

"Anh Mộc Trạch, anh giúp em với!"

"Giang Ly, có chuyện gì vậy?" Giọng Bạch Mộc Trạch nghiêm nghị, "Anh đang ở văn phòng."

"Giang Thần đột nhiên mất tích. Anh có thể giúp em định vị điện thoại của cậu ấy không?"

"Được, chờ anh một lát."

Không tắt máy, Giang Ly nghe rõ tiếng bàn phím từ đầu dây bên kia.

Một lúc sau, Bạch Mộc Trạch lên tiếng.

"Anh tìm được vị trí cuối cùng của cậu ấy. Cậu ấy xuất hiện ở bờ sông Khống Giang."

KhỐNG Giang!

Đó chẳng phải là nơi mà kiếp trước Giang Thần đã gieo mình xuống sông tự vẫn sao?

Giang Ly thảng thốt, suýt nữa ngất đi.

"Giang tổng" Kỳ Chính nhanh tay đỡ cô

Giang Ly lấy lại bình tĩnh,ngồi xuống

"Giang ly, em ổn chứ?" nghe giọng Kỳ Chính,Bạch Mộc Trạch lo lắng hỏi

"Em không sao.Cảm ơn anh"

Giang Ly ngơ ngẩn cúp máy, hình ảnh thi thể trương phình của Giang Thần kiếp trước liên tục xâm chiếm tâm trí, mùi nội tạng phân hủy như đang tràn ngập khứu giác.

Cô nghẹn lại, suýt nữa thì nghẹn lời.

Không thể đứng im, cô phải cứu Giang Thần.

Giang Ly vớ lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài.

Kỳ Chính gọi với theo, nhưng cô không nghe thấy.

Xe chạy nhanh, tiến thẳng đến bờ sông Khống Giang, nơi mà thi thể Giang Thần đã được phát hiện trong kiếp trước.

Xe cảnh sát nhấp nháy, hàng rào phong tỏa, cảnh tượng rất bận rộn. Mọi hình ảnh trong ký ức dần chồng lên khung cảnh hiện tại.

Giang Ly cảm giác mọi thứ xung quanh như mờ ảo, không thể phân biệt được mình đang ở hiện tại hay quá khứ.

Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:

Cứu Giang Thần! Mình nhất định phải cứu Giang Thần!

"Giang Ly!"

Tiếng gọi bất chợt kéo cô trở lại thực tại.

Cô giật mình, phát hiện mình đã lội xuống dòng sông.

Tháng 11, nước sông mùa khô không cuồn cuộn như mùa hè, nhưng cũng lạnh buốt thấu xương. Đôi chân cô tê cứng, mất hết cảm giác.

Trong cơn bàng hoàng, Bạch Mộc Trạch lao xuống, làm bắn lên từng đợt sóng.

Anh nắm chặt lấy vai cô, kéo cô trở lại bờ.

Gương mặt Bạch Mộc Trạch đầy hoảng hốt, không hiểu:

"Sao em lại đi xuống sông?!"

Giang Ly thì thào:

"Em phải tìm Giang Thần... Em phải tìm Giang Thần..."

"Giang Thần không thể ở dưới sông! Em tỉnh táo lại đi!"

Không, cậu ấy ở đó!

Em trai cô, năm 21 tuổi, đã chìm xuống dòng sông lạnh lẽo, biến thành một đống thịt thối rữa.

Giang Ly đau đớn tột cùng,nước mắt chảy dài, không ngừng tuôn rơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.