Từ nhỏ đến lớn, ngoài Trạm lão gia ra, chưa từng có ai dám chạm vào anh.
Vậy mà cô lại vì một người đàn ông khác mà tát anh.
Cơn giận dữ như sóng thần trào lên mãnh liệt.
Trạm Lục Hành túm chặt hai cánh tay cô, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô, nghiến chặt răng, gằn từng chữ:
"Cô dám đụng vào tôi?"
"Anh Mộc Trạch là người nhà tôi, vì ức hiếp người nhà tôi, tôi nhất định sẽ trả lại."
Trạm Lục Hành tức giận ngửa mặt thở hắt ra một hơi, kéo mạnh cánh tay Giang Ly, ép cô vào trong xe, rồi tự mình ngồi vào ghế lái.
"Lục Hành!" Lưu Nhã Kỳ, bị bỏ lại bên ngoài, vội vàng chạy đến gần anh.
Nhưng Trạm Lục Hành làm như không nghe thấy, đạp mạnh chân ga, mang theo Giang Ly rời đi.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, từng vệt ánh sáng vàng nhạt in lên khuôn mặt cô.
Giang Ly bình tĩnh hỏi:
"Trạm tổng, anh định đưa tôi đi đâu?"
Cả người Trạm Lục Hành căng thắng, lưng anh thẳng tắp, đắm chìm trong cơn giận dữ, hoàn toàn phớt lờ cô.
"Anh tốt nhất nên thả tôi xuống ngay bây giờ."
Trạm Lục Hành lạnh lùng cười nhạt, liếc cô một cái qua gương chiếu hậu.
Giang Ly khẽ cười, lấy điện thoại ra, gọi cho Trạm Hải Hành:
"Alo, anh cả à?"
Trạm Lục Hành lập tức đổi số, đạp thắng xe, dừng ngay lề đường, nhưng đã quá muộn.
Giọng Giang Ly nhẹ nhàng vang lên:
"Anh cả, Trạm Lục Hành đánh anh Mộc Trạch rồi. Đúng rồi, Bạch Mộc Trạch, con trai nhà họ Bạch."
"Giang Ly!" Trạm Lục Hành hét lên, giận dữ đến mức suýt mất kiểm soát.
Chưa đợi Giang Ly đáp, giọng Trạm Hải Hành đã vang lên phẫn nộ qua điện thoại:
"Cậu hét lớn với Giang Ly làm gì? Trước đây cậu đã đánh tổng giám đốc Trần, bây giờ lại động vào Bạch Mộc Trạch, cậu định để tôi phải dọn dẹp hậu quả cho cậu đến bao giờ?"
Trạm Lục Hành hạ giọng, không phản ứng.
"Tôi có thể tự giải quyết."
"Giải quyết cái gì chứ? Từ nhỏ đến lớn gây chuyện là một chuyện, nhưng bây giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nếu không muốn để bố biết, thì về ngay cho tôi."
Giang Ly nhẹ nhàng kết thúc cuộc gọi, tựa người vào ghế.
"Trạm tổng, anh cả bảo anh về nhà đấy."
Trạm Lục Hành ngồi trên ghế lái, im lặng rất lâu không nói gì.
Cuối cùng, anh thở ra một hơi thật dài, giọng anh trầm xuống.
Trạm Lục Hành trừng mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi đạp mạnh chân ga phóng đi.
Sau khi về đến nhà, Giang Ly lập tức gọi điện cho Tiểu Tiểu, kể lại diễn biến sự việc.
"Dù anh ta có giỏi thế nào đi nữa, chẳng phải cuối cùng vẫn phải làm một đứa bé ngoan nghe lời sao?"
Kiếp trước, ngoài chuyện vì Lưu Nhã Kỳ mà cãi nhau với gia đình, những lúc khác anh ta cũng phải nghe lời họ vài phần.
*****
"Giang Giang, cảm ơn cậu nhé."
"Cảm ơn cái gì chứ, phải là tớ cảm ơn cậu và anh Mộc Trạch mới đúng. Sau này có chuyện gì, đừng giữ trong lòng nữa, nhất định phải nói cho tớ biết."
"Um." Tiểu Tiểu ngọt ngào đáp lại.
Cúp điện thoại, Giang Ly khẽ thở dài.
Cô và Trạm Lục Hành lần này coi như đã hoàn toàn cắt đứt. Anh ta chắc sẽ đồng ý ly hôn rồi chứ?
Như vậy có cần kiện nữa không? Có lẽ sẽ tiết kiệm được tiền thuê luật sư...
Đúng là chuyện đau đầu.
Trong lúc then chốt này, điện thoại của Kỳ Chỉnh lại gọi tới.
Giang Ly lập tức thấy đau cả đầu. Giang Thần lại làm gì nữa? Chẳng lẽ không thể để cô được yên ổn một chút sao?
Cô tìm một chỗ yên tĩnh rồi bật máy:
"Alô, Kỳ Chính."
"Chị Ly, Giang Thần định đi làm shipper giao đồ ăn kiếm tiền. Bây giờ cậu ấy đang ở trạm làm việc, em phải canh chừng cậu ấy mà dạy dỗ."
Giang Ly đỡ trán thở dài, "Cậu đưa máy cho cậu ấy."
Còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hét của Giang Thần:
"Em dựa vào chính đôi tay mình, đường đường chính chính kiếm tiền! Lần này chị nói gì cũng vô ích, em không nghe đầu!"
Giang Ly thở ra một hơi dài, hỏi nhẹ nhàng:
"Em ăn cơm chưa?"
"Sắp trưa rồi. Em với Kỳ Chỉnh qua đây, chị mời hai người đi ăn cơm."
"Nhưng... em phải kiếm tiền."
"Dù có kiếm tiền, cũng phải ăn cơm chứ."
Giang Thần im lặng, ngầm đồng ý với đề nghị của chị. Tuy nhiên, trong lòng cậu vẫn quyết tâm: Ăn thì ăn, nhưng công việc này nhất định phải làm.
Trưa hôm đó, Giang Ly đặt một bàn tại nhà hàng cao cấp.
Lần đầu tiên đến nơi thế này, Kỳ Chính nhìn giá cả trên thực đơn mà lưỡi líu lại. Một bữa như thế này ít nhất cũng vài triệu đồng.
Giang Thần cũng hơi choáng, bởi trước nay chị chưa từng đãi cậu một bữa sang trọng như vậy.
Giang Ly khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu câm nói:
"Gọi món đi."
Giang Thần cười:
"Chị, chị phát tài rồi, nên mới mời chúng em ăn sang thế này hả?"
Giang Ly nhàn nhạt đáp:
"Bình thường thôi. Nếu là tiệc chiêu đãi đối tác, còn phải tốn gấp mấy lần thế này."
Giang Thần lắc lư lười.
Giang Ly ngồi thẳng dậy, nhìn em trai:
"Em ở trường lâu quá, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội. Nhà chúng ta lại sống khá kín tiếng, nên em có một ảo giác rằng nhà mình không có tiền."
Giang Thần chớp mắt, thắc mắc:
"Chị nói thế làm gì?"
"Em không phải muốn đi làm sao? Vậy chị cho em một cơ hội. Hiện tại, công ty đang trống vị trí tổng giám đốc.
Em đến làm vị trí đó đi."
Kỳ Chính trợn mắt nhìn Giang Ly.
Cậu đã làm ở công ty một thời gian, hiểu rõ vị trí tổng giám đốc quan trọng ra sao. Vì chiếc ghế này, bao nhiêu người đã tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán.
Giang Thần hoảng hốt:
"Chị... nhưng em chưa từng làm qua. Em sợ mình không làm nổi."
"Cứ coi như vị trí thực tập đi. Chị trả em 10 nghìn tệ mỗi tháng. Nếu làm tốt, lương còn tăng gấp bội. Người tiền nhiệm Minh Quân từng đạt mức lương cả triệu tệ một năm đấy."
Kỳ Chính há hốc miệng. Không trách được vì sao Minh Quân từng đối đầu kịch liệt với Giang Ly. Với mức lương ấy, ai mà chẳng bức xúc khi bị hất ra.
Giang Thần động lòng:
"Được, ngày mai em đi làm luôn! Kỳ Chính, từ nay chúng ta cùng làm việc chung nhé!"
Dứt lời, cậu ôm vai Kỳ Chính thân mật.
Kỳ Chính cười gượng, khoé miệng giật giật, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Buổi chiều, Giang Ly công bố quyết định bổ nhiệm Giang Thần làm tổng giám đốc.
Quả nhiên, cô vừa nói xong, ban lãnh đạo công ty liền xôn xao.
Một cậu thanh niên chưa có chút kinh nghiệm nào mà ngồi lên vị trí quan trọng này, ai mà phục cho nổi?
Giang Ly bình tĩnh nói:
"Trước đây tôi cũng không có kinh nghiệm gì."
Lại có người nhảy ra nói, việc bổ nhiệm Giang Thần chính là lạm dụng quan hệ thân quen.
"Đúng, là cho đi cửa sau đấy."
"..."
Tiếng tranh cãi kéo dài cả buổi. Giang Ly dứt khoát không tiếp chuyện, không mở cửa, bất kể ai nói gì cô cũng không nghe.
Cô đã hạ quyết tâm để Giang Thần đảm nhận vị trí này.
Trước đây, Minh Quân và những kẻ khác dám làm loạn, chẳng phải vì nghĩ cô là phụ nữ, dễ bị bắt nạt hay sao?
Hơn nữa, Giang Thần còn quá non nớt. Cần phải trải qua tôi luyện, để cậu trưởng thành nhanh hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]