Từ nhỏ đến lớn, ngoài Trạm lão gia ra, chưa từng có ai dám chạm vào anh.
Vậy mà cô lại vì một người đàn ông khác mà tát anh.
Cơn giận dữ như sóng thần trào lên mãnh liệt.
Trạm Lục Hành túm chặt hai cánh tay cô, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô, nghiến chặt răng, gằn từng chữ:
"Cô dám đụng vào tôi?"
"Anh Mộc Trạch là người nhà tôi, vì ức hiếp người nhà tôi, tôi nhất định sẽ trả lại."
Trạm Lục Hành tức giận ngửa mặt thở hắt ra một hơi, kéo mạnh cánh tay Giang Ly, ép cô vào trong xe, rồi tự mình ngồi vào ghế lái.
"Lục Hành!" Lưu Nhã Kỳ, bị bỏ lại bên ngoài, vội vàng chạy đến gần anh.
Nhưng Trạm Lục Hành làm như không nghe thấy, đạp mạnh chân ga, mang theo Giang Ly rời đi.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, từng vệt ánh sáng vàng nhạt in lên khuôn mặt cô.
Giang Ly bình tĩnh hỏi:
"Trạm tổng, anh định đưa tôi đi đâu?"
Cả người Trạm Lục Hành căng thắng, lưng anh thẳng tắp, đắm chìm trong cơn giận dữ, hoàn toàn phớt lờ cô.
"Anh tốt nhất nên thả tôi xuống ngay bây giờ."
Trạm Lục Hành lạnh lùng cười nhạt, liếc cô một cái qua gương chiếu hậu.
Giang Ly khẽ cười, lấy điện thoại ra, gọi cho Trạm Hải Hành:
"Alo, anh cả à?"
Trạm Lục Hành lập tức đổi số, đạp thắng xe, dừng ngay lề đường, nhưng đã quá muộn.
Giọng Giang Ly nhẹ nhàng vang lên:
"Anh cả, Trạm Lục Hành đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3739201/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.