🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, Giang Thần còn quá non nớt. Cần phải trải qua tôi luyện, để cậu trưởng thành nhanh hơn.

Với tính cách hiện tại của Giang Thần, em ấy chắc chắn sẽ rất đau khổ.

Giang Ly nghĩ đi nghĩ lại, phải tìm một việc gì đó để Giang Thần tập trung, phân tán sự chú ý. Thành công trong sự nghiệp có thể bù đắp phần nào vết thương trong tình cảm.

Để Giang Thần đảm nhận vị trí Tổng Giám đốc, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Ngày đầu tiên đi làm, Giang Thần đã xin phép Giang Ly nghỉ trước.

Hôm nay, bố của Lưu Nhã Kỳ trở về quê, anh muốn đến tiễn một chút.

Giang Ly không nói gì thêm, chỉ dặn anh đi rồi về sớm.

Tiếng gõ cửa vang lên, Kỳ Chính đứng ở cửa văn phòng với tập hồ sơ trong tay.

“Vào đi.”

Kỳ Chính báo cáo công việc một cách nghiêm túc. Xong xuôi, anh định xoay người rời đi.

“Kỳ Chính.” Giang Ly gọi anh lại.

Kỳ Chính khựng lại, đứng đó với vẻ mặt hơi u ám, chờ đợi Giang Ly nói.

“Cậu sao vậy? Có chuyện gì không vui à?"

Kỳ Chính mím môi, “Không có.”

“Tôi sẽ không hỏi lần thứ hai, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Kỳ Chính lưỡng lự, cuối cùng lấy hết dũng khí: “Tôi cảm thấy mình như một người hầu cận của Giang Thần, nhiệm vụ chỉ là phục vụ và giúp cậu ấy. Cậu ấy lên thẳng vị trí Tổng Giám đốc, đó là tầm cao mà tôi có mơ cũng không với tới.

Nói xong, anh củi đầu thật sâu.

Giang Ly nhìn anh hồi lâu rồi bình thản nói: “Cậu có thể tự trách bản thân, than thở số phận bất công, hoặc xem đây là một cơ hội để trở thành người mà Tổng Giám đốc tương lai tin tưởng nhất. Chọn thể nào là tùy cậu...”

Kỳ Chính như được tỉnh ngộ, ánh mắt anh sáng lên.

Anh ngẩng đầu, nhìn Giang Ly với vẻ cảm kích, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị, Giang tổng.”

Nói xong, anh lại trở về vẻ tươi tỉnh.

Giang Ly mỉm cười, “Ra ngoài nhớ đóng cửa lại.

“Vâng.”

Nhìn bóng Kỳ Chính rời đi, Giang Ly thấy rất hài lòng. Đúng là một đứa trẻ thông minh, chỉ cần nhắc một chút là hiểu ngay.

Hy vọng Giang Thần cũng sẽ được như thế.

Giang Thần cuối cùng cũng đến công ty.

Giang Ly sắp xếp anh làm việc ở văn phòng bên cạnh mình.

Nhìn văn phòng khang trang, đầy đủ tiện nghi, Giang Thần hồi hộp đến mức nuốt nước bọt, lo lắng không biết mình có đảm đương nổi công việc này hay không.



Giang Ly đặt kỳ vọng lớn: "Từ giờ làm việc chăm chỉ, đình có suốt ngày như con nít nữa"

“Chị yên tâm, em sẽ cố gắng. Văn phòng này thật tuyệt, tuy vẫn thua của Nhã Kỳ, tầm nhìn không đẹp bằng"

Giang Ly sứng lại: “Em nói gì?"

"Hôm nay em đi tiễn bố Nhã Kỳ, tiện ghé qua công ty anh rẻ. Nhã Kỳ sẽ thực tập ở COT"

Kỳ Chính không kìm được, lên tiếng: “Cô ấy vào được COT á? Tiêu chuẩn tuyển thực tập sinh của COT rất cao, chỉ sinh viên trường top đầu, thành tích xuất sắc mới có thể vào... Anh rẻ thật ưu ái Lưu Nhã Kỳ,"

Những lời này làm Giang Ly chợt nhận ra vấn đề. Cô vội vàng nói theo: “Trạm Lục Hành quả thật giúp đỡ Lưu Nhã Kỳ rất nhiều. Lần này bỏ cô ấy nhập viện, anh ấy cũng bận trước bận sau, lo lắng mọi việc"

Cô dâu phải không muốn trực tiếp nói với em trai răng bạn gái của anh ta đang phản bội.

Nhưng cô sợ anh không chịu nổi cú sốc, lại làm chuyện dại dột như kiếp trước.

Giang Thần cười cười: "Anh rể đùng là người tốt, nhưng cũng phải cảm ơn chị."

“Liên quan gì đến chị"

“Nhã Kỳ bảo là chỉ nhờ anh rể giúp đấy."

"Cái gì!"

Không trách được Giang Thần chưa bao giờ nghĩ ngờ việc Trạm Lục Hành chủ động với Lưu Nhã Kỳ, hóa ra cô ấy đã nói như thể để che đậy.

Giang Ly suy nghĩ một lúc, nói lấp lửng: “Chị không yêu cầu Trạm Lục Hành làm vậy, tất cả đều là anh ấy tự nguyện"

Cô nhìn Giang Thần, hy vọng anh có thể tự mình hiểu ra mọi chuyện.

Giang Thần chớp chớp mắt, “Hả? Vậy anh rể cũng tốt thật nhỉ"

Sau đó, cậu ta cười nham nhở, ghé sát lại gần Giang Ly, “Chẳng phải cũng là nhờ mặt mũi của chị sao... Dạo này chị với anh rể quan hệ tốt nhỉ. Hôm nọ mẹ mới bố Nhã Kỳ mà chị không tới, còn ở lại nhà anh rể qua đêm..."

Giang Ly nghẹn lời, “Cậu nổi bậy bạ gì thế! Lo mà nghĩ cho mình, đứng bận tâm chuyện người khác!"

Giang Thần lè lưỡi trêu.

Giang Ly không vui, đặt một chồng tài liệu xuống trước mặt cậu ta, "Làm quen với công việc đi. Tuần sau cậu phải báo cáo công tác đây."

Giang Thần trợn tròn mặt, “Hả?! Em... em không biết làm"

“Không biết thì mau cố gắng mà học."

Nói xong, Giang Ly tức giận rời khỏi văn phòng của Giang Thân.

Đã nói đến mức này rồi mà vẫn không tình ngô, cậu ấy đúng là bị lớp màng ảo tưởng về Lưu Nhà Kỳ che kín hết cả mắt.

Giang Ly tan làm về đến nhà, Bạch Tiểu Tiểu đã đứng chờ ở cửa.

"Tiểu Tiểu, cậu đến rồi" Giang Ly nở nụ cười rạng rỡ, bước xuống xe.

"Ừ." Bạch Tiểu Tiểu nhìn quanh, ánh mắt vô tình dừng lại ở quân gia Lý đang đón Giang Ly.



"lên tầng nói chuyện đi." Giang Ly kéo tay Tiểu Tiểu, dẫn cô lên tầng.

Cô đặt túi xuống, đi vào phòng làm rửa tay. "Mộc Trạch dạo này thế nào?"

"Cũng ổn... Anh cả nhà Trạm đến nhà tớ xin lỗi anh tớ, chỉ có một mình anh ta. Còn Trạm Lục Hành gửi tin nhắn xin lỗi qua WeChat, nhưng tớ nghĩ không phải anh ta tự viết"

Giang Ly kéo Tiểu Tiểu ngồi xuống sofa, "Cậu đã coi anh ta là cẩu rồi thì đừng coi anh ta như người nữa."

Bạch Tiểu Tiểu bật cười.

Giang Ly cùng cười theo, "Dạo này tớ bận quá. Giang Thần mới vào công ty nhà tớ làm, đợi cậu ấy xong phản báo cáo tuần sau, tớ sẽ đi thăm Mộc Trạch."

Bạch Tiểu Tiểu gật đầu.

"Việc ly hôn của cậu tiến triển thế nào rồi?"

"Tớ đã tìm được luật sư rồi."

"... Rồi sao nữa?"

"Tớ nghĩ lần này anh ta sẽ chủ động đòi ly hôn. Với tính khí của anh ta, chắc chắn không nuốt trôi cục tức này"

Tiểu Tiểu hiểu ngay Giang Ly đang nhắc đến chuyện Trạm Lục Hành bị ăn tát.

"Cũng đúng, anh ta chẳng coi ai ra gì, làm sao chịu nổi chuyện bị cậu đánh. Nhưng cậu cũng phải chuẩn bị đi, nếu anh ta đòi ly hôn thì cần sẵn tài liệu mà kết thúc luôn"

Giang Ly gật đầu, Tiểu Tiểu nói rất đúng, cần chuẩn bị mọi thứ trước.

Tiểu Tiểu xong, Giang Ly làm theo yêu cầu của luật sư, lục tìm các giấy tờ cần thiết, bày hết lên thảm.

Giấy đăng ký kết hôn, chứng minh thư, giấy tờ nhà đất, cũng nhiều tài liệu khác.

Cô ngồi quỳ trên thảm lông cừu, mở giấy đăng ký kết hôn ra. Trong ảnh, cô và Trạm Lục Hành mặc áo cưới, nở nụ cười hạnh phúc.

Khi ấy, cô chỉ mới 22 tuổi, Trạm Lục Hành 25 tuổi, cả hai đều còn rất non trẻ.

Lúc đó, trông anh ta như một cậu con trai, ngây ngô như Giang Thần bây giờ vậy.

Nhìn tấm ảnh của anh ta, môi cô bất giác cong lên.

Ngay sau đó, cô vội vàng vỗ lên mặt mình, gấp giấy đăng ký kết hôn lại.

"Phu nhân, giọng quản gia Lý vang lên."

Giang Ly quay đầu lại, "Có chuyện gì vậy?"

Ông ta liếc qua đống tài liệu bày trên thảm, bước tới mép thảm. "Đây là thực đơn cho tuần tới, xin cô xem có ý kiến gì không?"

Giang Ly nhận lấy danh sách, xem qua rồi trả lại, "Cứ theo kế hoạch này đi."

*****

Ở công ty, Giang Thần lần đầu tiên được chứng kiến nhịp sống như chiến trường của chị mình.

Ngày nào cũng ngập trong đồng tài liệu chưa đọc hết, họp hành liên miên, thình thoảng phải ra ngoài thị sát, còn phải đấu trí với đám cáo già trong công ty.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.