🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Ly đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Sau một lúc, cô lại cầm điện thoại lên, tìm kiếm trên mạng từ khóa "văn phòng luật sư ly hôn."

Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành công việc ở công ty, Giang Ly lái xe đến văn phòng luật sư.

Cô được biết rằng, nếu có thể chứng minh mối quan hệ vợ chồng đã hoàn toàn đổ vỡ, thì sớm nhất là sau ba tháng có thể xét xử ly hôn.

Biết rõ thái độ của Trạm Lục Hành về chuyện ly hôn, cô hỏi:

"Nếu một bên không đồng ý, cố tình trì hoãn thì có thể kéo dài bao lâu?"

"Ít nhất là sáu tháng đến một năm."

Lâu vậy sao?

Nửa năm sau có lẽ Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đã công khai rồi.

Mặc kệ, cứ khởi kiện trước đã.

"Vậy phiền anh sớm giúp tôi nộp đơn kiện lên tòa án nhé."

Giang Ly rời khỏi văn phòng luật sư, nhận thấy vẫn còn sớm, bèn nghĩ đã lâu rồi không gặp Tiểu Tiểu và anh Mộc Trạch, liền hẹn họ đi ăn tối.

Trung thu vừa rồi cô bị ngất xỉu ở nhà, chính anh em họ đã giúp đỡ cô. Lần này nên cảm ơn từ tấm lòng.

Giang Ly lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại reo một lúc mới có người bắt máy.

"Alo, Tiểu Tiểu, tối nay cậu có rảnh không? Đi ăn tối cùng mình nhé."

Lâu lắm sau, đầu bên kia mới vang lên giọng nói trầm lặng của Bạch Tiểu Tiểu:

"Được."

"Cậu không khỏe à?" Giang Ly hiếm khi thấy cô ấy như thế. Thường ngày Tiểu Tiểu luôn vui tươi như con gà con.

"Không có."

"Cậu đổi phong cách rồi à? Ít nói quá nhỉ," Giang Ly cười đùa.

Nghe bên kia im lặng, cô cũng không để ý lắm, tiếp tục nói:

"Gọi cả anh Mộc Trạch nữa. Mình biết một nhà hàng ngon lắm, chúng ta cùng đến nhé."

"Anh mình... bận việc không đi được."

"Ô, vậy thì hai chúng ta đi nhé. Lần sau sẽ rủ anh ấy. Mình đi đặt bàn trước, lát nữa gặp lại nha."

Giang Ly đến nhà hàng, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi món xong rồi ngồi chờ Bạch Tiểu Tiểu đến.

Khi thấy Tiểu Tiểu xuất hiện, Giang Ly suýt không nhận ra cô ấy.

Cô ấy không còn rạng rỡ như thường ngày, dường như bị bao phủ bởi nỗi buồn u ám.

"Tiểu Tiểu, cậu không sao chứ? Sao trông ủ rũ thế này?"

Bạch Tiểu Tiểu mắt đỏ hoe, mấp máy môi nhưng không nói ra lời.

Giang Ly lập tức cảnh giác, "Có chuyện gì rồi?"

"Không, không có gì, ăn cơm đi," cô ấy nói, rồi vội vàng gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.

Giang Ly chẳng tin chút nào.

Cô hiểu Tiểu Tiểu rất rõ, cô ấy mà như thế này chắc chắn không phải chuyện nhỏ

"Tiểu Tiểu, cậu cứ nói với mình đi, đừng ngại. Chúng ta không cần phải sợ ai cả."

Lời Giang Ly còn chưa dứt thì ánh mắt đã vô tình gặp một người cao lớn quen thuộc. Cô nhìn sang, quả nhiên là

Trạm Lục Hành.



Lưu Nhã Kỳ đi theo sau anh như con gà nhỏ nếp vào người anh.

Lưu Nhã Kỳ cũng nhìn thấy Giang Ly, hoảng hốt nấp sau lưng Trạm Lục Hành.

Trạm Lục Hành nhẹ nhàng vỗ an cô ta, rồi lạnh lùng liếc nhìn Giang Ly, sau đó tiếp tục bước vào bên trong.

Giang Ly hừ lạnh một tiếng.

Không ngờ oan gia ngõ hẹp. Cùng một bữa cơm mà cũng có thể gặp nhau.

Mối quan hệ giữa ba người họ, cứ như thương mà lại không phải thương thế này.

Nhưng so với họ, có lẽ sự bất thường nhất chính là Bạch Tiểu Tiểu.

Trước đây mỗi lần thấy Trạm Lục Hành, cô ấy còn phản ứng mạnh hơn cả Giang Ly. Vậy mà hôm nay lại im lặng, chỉ cúi đầu lướt qua anh ta, không biểu lộ cảm xúc nào.

Giang Ly cảm thấy Tiểu Tiểu thật sự rất lạ.

"Tiểu Tiểu, cậu thật sự không sao chứ?"

"Không sao."

Cô ấy chắc chắn có chuyện nhưng quyết không nói ra.

Giang Ly âm thầm suy nghĩ, lát nữa phải hỏi anh Mộc Trạch mới được, để rõ tình hình.

Hai người ăn xong, cùng nhau ra bãi đỗ xe. Tiểu Tiểu nói lời tạm biệt với Giang Ly:

"Cậu chắc không cần mình đưa về chứ?"

"Không cần đâu, tớ tự bắt xe về được."

"Vậy cũng được, bye bye."

Giang Ly không nói gì, chỉ vẫy tay chào.

Cô lái xe đi một đoạn, bật tai nghe Bluetooth và kết nối điện thoại, định gọi cho anh Mộc Trạch.

Nhưng Trạm Lục Hành bất ngờ gọi đến.

"Hân vại làm gì? Không phải đang ở với Lưu Nhã Kỳ sao?"

Dù không muốn nghe, nhưng Giang Ly cảm giác có điều gì đó kỳ lạ.

Cô nhấn nhận cuộc gọi.

Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của Trạm Lục Hành vang lên:

"Bạch Tiểu Tiểu đang ở chỗ tôi. Cô qua đây đi."

"Cái gì?"

Giang Ly vội vàng quay đầu xe, lái nhanh về phía hắn

Tại bãi đỗ xe, Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đứng bên cạnh xe, còn Tiểu Tiểu ngồi bệt dưới đất, khóc thút thít.

"Tiểu Tiểu!"

Giang Ly đỗ xe, chạy nhanh đến bên cô bạn.

Cô vội đỡ Tiểu Tiểu dậy: "Bọn họ bắt nạt cậu à?"

Giọng Lưu Nhã Kỳ mềm mại nhưng sắc bén vang lên:

"Chị định đổ tội cho người khác à? Rõ ràng là cô ta đã cào xe của chúng tôi, bị chúng tôi bắt quả tang tại trận."

"Chúng tôi,diễn vai nhanh thế à?""

Giang Ly chẳng tin chút nào. Tiểu Tiểu vẫn nhát gan, lại rất sợ Trạm Lục Hành, làm sao có thể làm ra chuyện này?

"Tiểu Tiểu, chuyện này là sao?"



Bạch Tiểu Tiểu khổ sở lắc đầu, không nói được lời nào. Giang Ly nhìn bạn từ đầu đến chân, may là không thấy vết thương nào.

"Đi thôi." Giang Ly đỡ Tiểu Tiểu định rời đi.

Lưu Nhã Kỳ chặn trước mặt họ:

"Sao? Định chạy à? Ở đây có camera giám sát đấy, không thoát được đâu."

Trạm Lục Hành cũng lên tiếng:

"Giang Ly, Bạch Tiểu Tiểu đã cào xe của tôi, cô giải thích sao?"

Giang Ly quay lại nhìn hắn:

"Chuyện của anh, cào thì cào, có gì to tát đâu."

Lưu Nhã Kỳ không chịu:

"Xe của chúng tôi rất đắt. Cô cố tình phá hoại tài sản giá trị lớn, phải ngồi tù."

Giang Ly cười nhạt:

"Tổng giám đốc Trạm vì chiếc xe bị cào mà muốn đưa tiểu thư nhà họ Bạch vào tù sao?"

Trạm Lục Hành lạnh lùng nói:

"Tôi có thể không truy cứu việc cô ta cào xe, nhưng một lời xin lỗi là cần thiết."

Bạch Tiểu Tiểu như bị chạm vào điểm yếu, bỗng dưng bật khóc:

"Tôi không xin lỗi anh! Anh đánh anh trai tôi, anh phải xin lỗi anh ấy mới đúng!"

"Cái gì?" Giang Ly sững sờ nhìn Tiểu Tiểu.

"Hôm đó cậu ngất xỉu, bản thân đã đến giúp anh ấy. Lúc đó tớ sợ quá không dám làm gì. Tớ hối hận lắm, hối hận vì không giúp anh ấy."

Nói xong, mặt Tiểu Tiểu tuôn nhu nước, ngã vào lòng Giang Ly.

Đầu óc Giang Ly như muốn nổ tung. Hóa ra là chuyện như vậy!

Bảo sao cả tối Tiểu Tiểu cứ úp úp mở mở, bảo sao anh Mộc Trạch không đến gặp cô ấy.

Cảm giác nghẹn ngào chặn ngang cổ họng.

Lưu Nhã Kỳ còn tỉnh châm chọc:

"Ai bảo anh trai cậu yêu thế? Không đánh lại thì chỉ bị đánh thôi."

"Cô im miệng!" Giang Ly hét lên.

"Tôi nói sai à? Thấy Bạch mà, tay trói gà không chặt, bị đánh là chuyện bình thường."

Giang Ly tức giận giữ tay định đánh cô ta.

Trạm Lục Hành lập tức đứng giữa hai người. Lưu Nhã Kỳ nhân lúc hỗn loạn, đá mạnh vào khóe chân Giang Ly.

Cô ta chờ cơ hội này đã lâu.

Lần trước bị Giang Ly làm mất mặt, giờ có Trạm Lục Hành chống lưng, cô ta nhất định phải trả thù.

Giang Ly khuyu một chân xuống đất.

Trạm Lục Hành vội vàng đỡ cô.

Giang Ly hận không thể đâm thủng hắn bằng ánh mắt. Nhân lúc hắn cúi người, cô tát thẳng vào mặt hắn một cái.

"Chát!"

Âm thanh vang dội khiến tất cả đều sững sờ.

Hắn, Trạm Lục Hành, bị Giang Ly tát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.