🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kỳ Chính vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mắt, như thể anh chưa thể tin nổi những gì vừa xảy ra.

Giang Ly từ từ bước ra khỏi cầu thang thoát hiểm, hai tay chắp sau lưng, đứng đó nhìn bóng lưng Lưu Nhã Kỳ bỏ chạy, như thể đang chờ đợi điều gì đó...

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Trạm Lục Hành từ trong phòng bệnh bước ra, khuôn mặt đằng đằng sát khí, đôi chân mày nhíu chặt.

Giang Thần dìu Lưu Nhã Kỳ theo sau, ánh mắt đầy lo lắng.

Giang Ly vẫn giữ vẻ bình thản, đối diện với ánh mắt đầy trách móc của Trạm Lục Hành. Cô biết chắc rằng Lưu Nhã Kỳ sẽ đi mách lẻo với anh ta.

Chưa đợi Trạm Lục Hành mở miệng, Giang Thần đã hét lên trước:

"Chị! Sao chị có thể đánh Nhã Kỳ chứ? Chị vì sao lại đánh cô ấy?"

Giang Ly không buồn để ý đến Giang Thần, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Trạm Lục Hành.

"Sao đây, Trạm tổng, anh định giúp cô ta trả thù à?"

Trạm Lục Hành bước nhanh tới, nắm chặt tay cô, giọng trầm thấp vang lên:

"Tôi đã từng cảnh cáo cô, đừng gây rắc rối cho Nhã Kỳ."

Giang Ly khẽ cười nhạt, "Nếu tôi gây rắc rối cho cô ấy thì sao?"

Trạm Lục Hành nghiễn răng, kéo mạnh tay cô lôi vào trong cầu thang thoát hiểm.

"Chúng ta cần nói chuyện riêng."

Giang Ly lập tức giật tay lại, lạnh lùng đáp:

"Trạm tổng, anh cho rằng tôi bắt nạt cô ta, nên xuống đứng ra bảo vệ. Thế nếu cô ta bắt nạt tôi thì sao? Anh sẽ làm gì?"

Trạm Lục Hành nheo mắt, nhìn chằm chằm cô như thể đang cố đoán xem cô đang bày trò gì nữa đây.

Giang Ly lách người qua Trạm Lục Hành, quay lại đối mặt với Lưu Nhã Kỳ đang yếu đuối đứng đó. Cô lớn tiếng nói:

"Nhã Kỳ, tại sao cô lại bịa đặt tôi như thế? Cô tự đánh mình rồi đổ tội lên đầu tôi, là có ý gì?"

Mọi người xung quanh đều sửng sốt.

"Cô nói bậy! Rõ ràng là cô đã đánh tôi!" Lưu Nhã Kỳ gào lên, giọng đầy phẫn nộ.

Giang Ly cười khẩy,

"Lần trước tại khách sạn, cô nói tôi đẩy cô. Nhưng lúc đó tôi bị sốt đến hoa mắt chóng mặt, lấy đâu ra sức đẩy cô chứ? Còn bây giờ, cô tự tát mình rồi lại đổ cho tôi. Trò cũ này cô định chơi thêm mấy lần nữa đây? Nói dối nhiều quá, không ai tin đâu."

Lưu Nhã Kỳ giận dữ hét lên:

"Tôi không có nói dối! Chính là cô đã đánh tôi!"

Giang Ly nhún vai, "Tôi với cô chẳng thù chẳng oán, tại sao tôi phải đánh cô?"

"Cô... cô..."

Lưu Nhã Kỳ giận đến mức lắp bắp, nhưng lý do thật sự là vì ghen tị với Giang Ly và Trạm Lục Hành thì làm sao dám nói ra trước mặt mọi người?

Giang Ly tiếp tục mỉa mai:

"Cô không nói được à? Để tôi nói thay nhé. Chẳng qua là vì Trung thu tôi không đến dự tiệc nhà mẹ tôi, không tiếp đãi các người nên cô mới sinh lòng hằn học chứ gì."

Lý do mà Giang Ly đưa ra nghe có vẻ chẳng liên quan, khiến cả Giang Thần và Kỳ Chính đều ngơ ngác không hiểu.

Nhưng Trạm Lục Hành thì hiểu ngay.

Y của Giang Ly là Lưu Nhã Kỳ ghen tức vì đêm đó anh và cô ở bên nhau, nên giờ mới kiếm cớ gây chuyện.



Thấy Trạm Lục Hành có chút do dự, Lưu Nhã Kỳ vội vàng nắm tay Giang Thần, nước mắt lưng tròng, nài nỉ:

"Giang Thần, em thề là chị ta đã đánh em! Chị, cầu xin anh hãy tin em..."

Lời vừa dứt, nước mắt của cô ta rơi lã chã như suối.

Giang Ly nhếch mép, "Nhã Kỳ, đừng diễn nữa. Cầu thang này không có camera, nếu có, tôi thật muốn cho mọi người thấy sự thật."

Lưu Nhã Kỳ cứng họng, tức giận đến mức chân tay run rẩy, suýt ngất xỉu.

Giang Thần lập tức đỡ lấy cô, xót xa nói, "Nhã Kỳ, anh tin em."

Lưu Nhã Kỳ chậm rãi mở mắt, ánh nhìn đầy yếu đuối.

Giang Ly tức đến muốn nổ tung, hét lên, "Giang Thần! Em đang nói nhảm gì thế?"

"Chị, Nhã Kỳ chưa bao giờ lừa dối em. Cô ấy thực sự rất trong sáng và lương thiện."

"Vậy ý em là chị đã đánh cô ta thật à?"

"Chẳng phải chị từng đánh em lúc nhỏ sao?"

Giang Ly tức đến mức mắt tối sầm lại. Nhưng đó đâu có giống nhau chứ!

"Giang Thần, tôi thấy rõ toàn bộ sự việc. Là Nhã Kỳ tự đánh mình rồi đổ oan cho Giang Ly," Kỳ Chính đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng, giọng nói đầy chắc chắn.

Lời nói của anh như quả bom nổ tung khiến tất cả mọi người đứng hình.

Giang Ly cũng vô cùng bất ngờ. Cô biết Kỳ Chính sẽ không bênh mình, nhưng không ngờ anh lại đứng ra bảo vệ.

Lưu Nhã Kỳ hét lên thảm thiết, "Anh nói láo! Anh nói láo!"

"Tôi không nói láo. Tôi đã tận mắt thấy cô tự đánh mình. Không ngờ cô lại còn định đổ tội cho chị Giang."

Giang Thần trở nên trầm ngâm. Anh có thể không tin lời chị gái, nhưng sẽ không bao giờ nghi ngờ người anh em tốt của mình.

Anh ta nhìn Lưu Nhã Kỳ, xót xa đưa tay chạm lên má cô, "Sau này đừng tự hành hạ bản thân mình nữa. Có đau không? Rốt cuộc em với chị ấy có khúc mắc gì mà không giải quyết được thế?"

Lưu Nhã Kỳ kiệt sức ngất lịm.

Giang Ly cười khẩy, nói với Kỳ Chính: "Chúng ta đi thôi."

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, chặn lối đi của cô.

"Sao vậy? Trạm tổng còn điều gì muốn nói sao?"

Trạm Lục Hành tiến sát lại gần, cúi người thì thầm bên tai cô:

"Cô rất đắc ý với mưu kế của mình nhỉ... Dừng lại đi, đừng để tôi phải thấy chuyện này lần nữa."

Tim Giang Ly nhói lên một cái không kịp đề phòng.

Cô mỉm cười đầy chua chát: "Những lời này anh nên nói với Lưu Nhã Kỳ."

Giang Ly mạnh mẽ đẩy anh ta ra, dẫn Kỳ Chính lên thang máy rời đi.

Hai người một trước một sau đi tới bãi đỗ xe.

Kỳ Chính biết chị mình không vui, nhưng không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo cô.

Giang Ly dừng bước, quay lại nói với Kỳ Chính:

"Cũng sắp hết giờ làm rồi, em gọi xe về trường đi. Nhớ giữ lại hóa đơn, sau đó nộp cho công ty để thanh toán."



Kỳ Chính đáp nhẹ nhàng:

"Vâng."

"Hôm nay... cảm ơn em nhé."

Không khí có phần ngượng ngùng, dù gì thì họ vừa mới hợp tác để gài bẫy Lưu Nhã Kỳ.

Nhưng cô ta quả thực rất đáng ngờ

Mặc dù Kỳ Chính không hiểu tại sao chị mình lại nhắm vào Lưu Nhã Kỳ, nhưng anh tin rằng chị chắc chắn có lý do.

"Sau này gặp Trạm tổng thì tránh xa một chút, nhớ chưa?"

Hôm nay Kỳ Chính giúp cô làm chứng giả, cô sợ Trạm Lục Hành sẽ gây khó dễ cho cậu ấy.

"Em nhớ rồi, chị yên tâm."

"Dạo này Giang Thần tâm trạng không ổn định, chị lại phải nhờ em nhiều rồi."

"Em sẽ trông chừng anh ấy."

Giang Ly thở phào nhẹ nhõm:

"Cảm ơn em."

"Chị đừng khách sáo."

Giang Ly khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.

Kỳ Chính nhìn theo bóng lưng của cô, đến khi khuất hẳn mới lặng lẽ rời đi.

Về đến nhà, Giang Ly thấy vẫn còn sớm để ăn tối.

Quản gia Lý đưa cho cô mấy gói hàng vừa được giao đến.

Giang Ly mở ra, nhìn thấy đó là chiếc chốt cửa mà cô đã vội vàng đặt hàng đêm hôm đó, màu vàng sáng bóng, trông rất đẹp.

Cô ngẩn người nhìn nó, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không cần phải lắp nữa.

Hôm nay đã khiến Trạm tổng một phen khó xử, có lẽ thời gian tới anh ta cũng sẽ không đến tìm cô nữa.

Một chút cảm giác trống trải len lỏi trong lòng.

Giang Ly lập tức cảnh tỉnh bản thân:

Mày đang nghĩ gì thế này! Dừng lại ngay!

Vấp ngã cùng một chỗ hai lần còn chưa đủ sao? Sao lại có thể ngốc nghếch đến vậy chứ!

Cô thẫn thờ ngồi một lát, rồi đứng dậy cất chiếc chốt vào ngăn tủ đầu giường.

Sau khi ăn tối và tắm rửa xong, Giang Ly nằm dài trên giường nghỉ ngơi.

Mắt cô mơ màng lướt điện thoại, bất ngờ thấy dòng trạng thái của Lưu Nhã Kỳ trên trang cá nhân.

Đó là bức ảnh chụp từ trên cao về đêm, phía xa là ánh đèn thành phố rực rỡ, còn gần hơn là một bàn tiệc thịnh soạn xa hoa.

Dòng chú thích:

Cảm ơn anh đã tin tưởng em.

Giang Ly cười nhạt:

Chắc có lẽ Trạm Lục Hành đang an ủi cô ta, dẫn cô ta đi ăn bữa tối đắt tiền đây mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.