🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Ly hỏi em trai, "Cô ấy hỏi em xin tiền à?"

"Nhã Kỳ làm sao có thể hỏi xin tiền của em. Cô ấy chưa bao giờ tiêu tiền của em, cô ấy không giống những cô gái khác! Là chính em muốn giúp cô ấy!" Giang Thần kích động nói.

Giang Ly lặng lẽ nhìn em trai.

Lưu Nhã Kỳ sau khi đi theo Trạm Lục Hành, cả người phủ đầy hàng hiệu xa xỉ. Cô ta cần gì đến chút tiền lẻ của em trai cô chứ?

"Được rồi, được rồi, chị hiểu rồi. Giờ có thể về nhà được chưa?" Giang Ly dỗ dành như dỗ trẻ con.

"Em không về! Bố của Nhã Kỳ vừa mới phẫu thuật xong, em phải ở lại chăm sóc cô ấy."

Giang Ly lập tức nhận ra, "Bố cô ấy nằm viện ở đây sao?"

Giang Thần gật đầu.

Không trách được em trai cô cứ nằng nặc đòi bán máu. Chắc là nhìn thấy mấy tờ quảng cáo trong bệnh viện, rồi ngốc nghếch động lòng.

"Kỳ Chính," Giang Ly gọi.

Kỳ Chính tiến lên, kéo nhẹ tay áo cô.

Giang Ly liếc qua Giang Thần rồi đi ra ngoài cùng Kỳ Chính.

"Có chuyện gì vậy?"

Kỳ Chính hạ giọng, "Lưu Nhã Kỳ không hề trực tiếp xin tiền Giang Thần, nhưng ý tứ từ lời nói lại rất rõ ràng..."

Giang Ly nhíu mày, "Cô ta nói thế nào?"

"Cô ấy bảo không muốn nợ tiền anh rể, số tiền lớn như vậy thì biết bao giờ mới trả hết được... Em nghĩ cô ta có ý nói thế cho Giang Thần nghe."

Giang Ly càng cau mày.

Trạm Lục Hành chắc chắn đã giúp cô ta trả viện phí rồi, thế thì tại sao Nhã Kỳ lại còn phải nói những lời như vậy trước mặt em trai cô?

Giang Ly quay trở lại phòng bảo vệ, mặt lạnh như tiền nói với Giang Thần, "Dẫn chị đến gặp bố của Lưu Nhã Kỳ.

Cô ấy chắc cũng đang ở đó đúng không?"

"Dạ, cô ấy vẫn luôn ở đó!

Thấy chị mình chủ động quan tâm đến gia đình Lưu Nhã Kỳ, Giang Thần vô cùng vui mừng, liền nhanh chóng dẫn chị đến bệnh viện.

"Chị, chị có thể giúp Nhã Kỳ trang trải viện phí được không?" Giang Thần vừa đi vừa nài nỉ.

"Để chị xem tình hình rồi tính."

Giang Ly chỉ đáp qua loa. Sao cô có thể tự mình chi trả số tiền đó được?



Ba người họ đến tầng cao nhất.

Giang Ly nhìn xung quanh, lập tức hiểu ra đây là khu phòng bệnh VIP.

Mỗi đêm tiền phòng thôi đã tốn vài nghìn, chưa kể đến phí điều trị, mỗi ngày ít nhất cũng ngốn đến hàng chục nghìn.

Ha. Trạm tổng đúng là chịu chi.

Giang Ly bước vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Trạm Lục Hành.

Anh đứng bên giường bệnh, hai tay đút túi, cười nhạt trò chuyện với Lưu Nhã Kỳ.

Trạm Lục Hành cũng nhìn thấy Giang Ly, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên.

Giang Ly quay đầu sang hướng khác, không buồn nhìn anh thêm lần nào nữa. Trong lòng lạnh lẽo nghĩ:

Thật đúng là hiếu thảo. Lần trước mẹ nhập viện, anh chỉ đến nhìn qua rồi đi. Còn lần này thì tận tình chăm sóc.

Lại còn căn phòng này, là phòng đơn cao cấp nhất, mỗi đêm tiền phòng cũng phải vài chục nghìn. Lần mẹ cô ngất xỉu nhập viện, cô còn không dám để mẹ nằm ở phòng bệnh tốt như thế này.

Anh đối với bồ Lưu Nhã Kỳ quả thật là toàn tâm toàn ý, tiền bạc không tiếc, nhân lực cũng không thiếu.

Trong lòng Giang Ly cảm thấy nghèn nghẹn, sắc mặt khó coi hơn.

Lưu Nhã Kỳ đứng dậy chào: "Chị ạ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch, tiều tụy, nhìn là biết đã không nghỉ ngơi đủ khi chăm sóc người bệnh.

Không trách được Trạm Lục Hành lại về nhà muộn, chắc là vì tình nhân nhỏ của anh bận rộn ở bệnh viện, không có thời gian bên cạnh anh ta nữa.

Giang Ly nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi: "Bác trai sao rồi?"

Bố của Lưu Nhã Kỳ, dáng người cao gầy, tóc đã bạc nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ trung, không hề lộ vẻ mệt mỏi.

Ông yếu ớt nói: "Không sao, bệnh cũ thôi mà."

"Bố, bố vừa phẫu thuật xong, đừng nói nhiều." Lưu Nhã Kỳ vội vàng ngăn lại.

"Cô nói thêm vài câu cũng không chết được, hiếm khi được gặp chị của Giang Thần mà.." Nói xong, ông cười ha ha rồi ho khan vài tiếng, vẫn nhiệt tình trò chuyện với Giang Ly.

Giang Ly tuy mặt cười nhưng trong lòng lại đầy khinh bỉ và ghê tởm.

Ông ta từng gặp mặt Trạm Lục Hành, thân phận con rể và nhạc phụ đã được xác nhận. Giờ thì ra vẻ thân thiết với tôi, rõ ràng đang cố tình diễn trò cho Giang Thần xem. Giúp con gái mình bắt cá hai tay, bảo sao Lưu Nhã Kỳ không biết xấu hổ, quả thật "cha nào con nấy."

Giang Ly vẫn tiếp tục giả vờ thân thiện, nói chuyện một lát rồi xin phép rời đi.

Lưu Nhã Kỳ tiễn họ ra cửa.

Gần tới thang máy, Giang Ly giả vờ kêu lên: "Ôi trời, chị quên tài liệu trong phòng bệnh rồi. Giang Thần, em đi lấy giúp chị với."

"Vâng, để em đi lấy."



Sau khi Giang Thần rời đi, Giang Ly cũng tìm cách đuổi Kỳ Chính đi, rồi kéo Lưu Nhã Kỳ vào cầu thang thoát hiểm.

Giang Ly lập tức hỏi thẳng vào vấn đề:

"Trạm Lục Hành đã giúp cô thanh toán tiền viện phí rồi. Cô còn nói với em trai tôi mấy lời đó là có ý gì?"

"Em có nói gì đâu chị, em không hiểu chị đang nói gì cả."

Lưu Nhã Kỳ chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Giang Ly cười lạnh: "Đừng giả bộ nữa. Tôi biết cô nghĩ gì. Trước đây cô đổ tội cho tôi, kích động Giang Thần leo núi, đều là vì Trạm Lục Hành đúng không? Chỉ cần anh ấy tỏ ra quan tâm tới tôi một chút, cô liền trút giận lên Giang Thần."

Lưu Nhã Kỳ im lặng, một lúc sau, cô ta nhếch môi cười nhạt, giọng đầy chua chát, "Em thật ngưỡng mộ Giang Thân, có người chị tốt như chị, coi em trai mình như bảo bối..."

Giang Ly cau mày, "Cô không cần làm mấy trò này, sớm muộn gì Trạm Lục Hành cũng thuộc về cô."

"Vậy sao chị lại cùng anh ấy qua đêm vào Trung thu?" Lưu Nhã Kỳ đột nhiên nổi giận.

Giang Ly sứng người, lần đầu tiên cô thấy cô gái này tháo bỏ lớp mặt nạ, đôi mắt đầy căm hận nhìn cô.

Giang Ly nheo mắt, từng bước tiễn sát tới, "Không giả bộ nữa à? Có gì thì nói thẳng ra, thể này không phải tốt hơn sao? Cô chỉ cần kiên nhẫn, 5 tháng nữa Trạm Lục Hành sẽ là của cô, đứng có động vào Giang Thần nữa."

Lưu Nhã Kỳ cười khẩy, "Em đối xử với Giang Thân thế nào, phụ thuộc vào chị thôi."

Giang Ly lập tức nổi nóng, tiến đến gần hơn, ánh mắt đầy đe dọa. Lưu Nhã Kỳ hoảng hốt lùi lại một bước.

Giang Ly nhìn thẳng vào mặt cô ta, giọng đáy giận dữ, "Dám giờ trò với tôi à? Cô nghĩ mình đủ sức uy hiếp tôi sao?"

Lưu Nhã Kỳ bị áp lực từ Giang Ly khiến cô ta thở không ra hơi, bỗng nhiên đẩy mạnh cô ra, "Chị tránh xa em ra!"

Giang Ly loạng choạng lùi lại, Lưu Nhã Kỳ liền nhân cơ hội xông tới đây tiếp.

Giang Ly suýt ngã, cơn giận bốc lên đinh điểm, cô không kìm chế được nữa, liền túm lấy cô cô ta, ép sát vào tường.

Lưu Nhã Kỳ thấp hơn Giang Ly cả nữa cái đầu, sức lực cũng không bằng, bị siết chặt đến mức không thở nổi, tay chân vùng vẫy, miệng la hét.

Bên ngoài cầu thang, Kỳ Chính nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng đó liền đứng sừng tại chỗ.

Giang Ly liếc mắt nhìn Kỳ Chính, chợt tỉnh táo lại, buông tay ra.

Vừa mới xoay người đi, Lưu Nhã Kỳ đã lao tới, cắn mạnh vào cánh tay cô.

Giang Ly đau đớn kêu lên, theo phản xạ tát mạnh cô ta một cái. "Chát" một tiếng vang dội, mất Lưu Nhã Kỳ lập tức rơi xuống, "Chị, chị dám đánh em!" Giang Ly nhìn xuống cô ta, nghĩ đến những gì cô ta đã làm với Giang Thần ở kiếp trước, giận dữ giơ tay lên, "Chát" thêm một cái tát nữa.

Lưu Nhã Kỳ sững sờ, ngồi bệt xuống đất.

Nhớ lại chuyện cô ta từng vu oan cho mình trong khách sạn. Giang Ly củi xuống, nâng cằm cô ta lên, "Chát" lại một cái tát nữa. "Những cái này là cô nợ tôi. Tôi trả lại một lần cho đủ."

Lưu Nhã Kỳ bị đánh đến đờ đẫn, chỉ biết trơ mắt nhìn Giang Ly. Hai bên má của cô ta lập tức sưng tấy lên. Môi Lưu Nhã Kỳ run rẩy, rồi bỗng nhiên òa khóc nức nở, cố gắng đứng dậy rồi chạy lao ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.