🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trạm Lục Hành khựng lại, không hài lòng nói: "Em sao mà lắm lời thế."

Giang Ly cố gắng thoát khỏi vòng tay anh, "Nếu anh không đi, tôi sẽ ra phòng khách ngủ."

Trạm Lục Hành siết chặt vòng ôm, không cho cô động đậy, "Nửa đêm rồi, em làm loạn cái gì. Ngủ đi."

Nói xong, anh càng kéo cô vào lòng. Nhưng như thế này, làm sao cô ngủ nổi chú?

Anh ôm chặt lấy cô, hơi ấm và nhịp thở của anh truyền từ phía sau khiến cơ thể cô càng thêm nóng bừng...

Giang Ly quyết định kích thích anh để thoát thân, "Trạm tổng, anh đã có tình ý với người khác rồi, sao còn tìm đến tôi... Anh có phải là loại người thích ngoại tình không?"

Quả nhiên, Trạm Lục Hành lập tức nổi giận, toàn thân anh cứng đờ, như sắp bùng nổ. Giang Ly trong lòng thầm đắc ý. Giận dữ lên thì tốt, mau mau đi cho rôi.

Không ngờ, anh ghé sát tai cô, giọng trầm thấp đầy mê hoặc, "Đúng vậy, tôi chính là thích. Hay là chúng ta làm lại lần nữa..."

"Cái gì?! Đồ biến thái!"

Trạm Lục Hành khẽ cười khẩy, "Em đừng quên, chúng ta hiện tại vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nếu không phải vì em vừa ốm dậy, tôi đã làm em ngay bây giờ. Nếu em còn tiếp tục cọ quậy trong lòng tôi như vậy, e là tôi khó mà kiểm soát..."

Nói rồi, anh như để cảnh cáo, liền cắn nhẹ vào tai cô.

Giang Ly sợ hãi rụt cổ lại.

Sao lại có người mặt dày đến thế này chứ!

Lần trước có thể xem như là tai nạn, cô và anh tuyệt đối sẽ không bao giờ có lần thứ hai!

Từ nay về sau, mỗi tối trước khi ngủ nhất định phải khóa cửa!

Giang Ly tức giận quay lưng về phía anh, cũng không dám cử động lung tung nữa.

Trạm Lục Hành bật cười khẽ, tắt đèn rồi hôn nhẹ lên gương mặt cô, ôm chặt cô và đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi Giang Ly tỉnh dậy, cô phát hiện mình lại đang nằm gọn trong vòng tay anh.

Cô thở dài bất lực, liền bóp chặt mũi và che miệng anh lại, chơi xấu để đánh thức anh, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Giang Ly đến văn phòng tổng giám đốc. Hai ngày không đi làm, một đống công việc đang chờ để giải quyết.

Lý Hiểu Quân nhanh chóng mang bản báo cáo công việc hai ngày qua vào.

Cô tiến lại gần Giang Ly, cúi người nói nhỏ, "Mình tổng và Đặng tổng hôm qua đã tới công ty."

Giang Ly thoáng ngạc nhiên, hai lão giả đó cuối cùng cũng chịu đi làm.

Bọn họ chỉ treo chức, lãnh lương, rồi đi khắp nơi hưởng thụ, trong khi mẹ cô thì làm việc kiệt sức đến mức nhập viện.

Giang Ly sớm đã nhìn họ không vừa mắt, nếu không phải vì họ là những công thần của công ty, cô đã nhân cơ hội lần trước để đuổi họ đi rồi.

Giang Ly nói, "Cô đi thông báo, chuẩn bị họp buổi sáng"

"Da"



Lý Hiểu Quân vừa định quay đi thì Giang Ly lại gọi cô, "Kỳ Chính hôm nay chưa đến à? Sao tôi chưa thấy anh ta?"

"Anh ấy vẫn chưa tới. Hôm qua anh ấy cũng xin nghỉ."

Kỳ Chính rất tích cực trong công việc, đột nhiên nghỉ, có chút lạ thường.

Giang Ly không nghĩ ngợi thêm, thu dọn đồ đạc rồi đi vào phòng họp.

Khi cô xuất hiện, bầu không khí lập tức trầm xuống.

Công ty vừa trải qua một cuộc cắt giảm nhân sự lớn, hỗn loạn không yên.

Vị tổng giám đốc trẻ này, mới nhậm chức được một tháng, đã tạo ra nhiều biến động đến mức ép cả Minh tổng và Đặng tổng phải xuất hiện.

Minh tổng không khách khí nói, "Giang Ly, hiện tại công ty đang thiếu rất nhiều vị trí, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường"

Minh lão gia gọi thẳng tên cô ngay tại công ty, rõ ràng không xem cô ra gì.

Giang Ly nheo mắt, nhẹ giọng đáp, "Phòng nhân sự đã chọn được người rồi."

"Các vị trí khác thì không sao, nhưng chức vụ tổng giám đốc phải là người có công hiến cho công ty mới được."

Vị trí tổng giám đốc vô cùng quan trọng, trước đây Minh Quân đã đảm nhiệm suốt nhiều năm.

"Giờ con trai ông đi tới, bây giờ lại muốn nhét người vào."

Giang Ly, không khoan nhượng, đáp lại: "Vị trí này rất quan trọng, nếu có một nhà quản lý chuyên nghiệp đã công hiến lâu năm trong ngành thì sẽ là lựa chọn tốt nhất."

Ý của Giang Ly rất rõ ràng: không cần người của nhà Mình và nhà Đặng.

Chủ Đặng vội vàng dùng lời hòa giải: "Thêm vài ứng cử viên nữa, rồi mọi người cùng họp lại để xem ai là phù hợp nhất.

Lời của chú Đặng vừa dứt, thì "cốc cốc cốc" một loạt tiếng gõ vang lên.

Minh Quân cầm tài liệu bước vào.

Giang Ly ban đầu sửng sốt, sau đó không khách sáo nói thẳng: "Minh Quân, sao anh lại tới đây?"

Chú Mình bình thản đáp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự giận dữ ẩn chứa trong giọng nói của ông: "Minh Quân giờ là trợ lý riêng của tôi, không làm việc trong công ty nữa. Như vậy có vấn đề gì không?"

Giang Ly không nói thêm gì, cứ để họ muốn làm gì thì làm.

Điều quan trọng bây giờ là nhanh chóng tìm người thích hợp để làm tổng giám đốc.

Khi cuộc họp kết thúc, Giang Ly thu dọn tài liệu rồi đứng dậy rời đi. Đi cuối hàng, Minh Quân cố ý chặn đường cô.

Anh ta nhếch mép nhìn cô, "Không ngờ tôi lại có ngày quay trở lại, đúng không?"

Giang Ly chỉ liếc mắt khinh bỉ. "Chó ngoan không cản đường"

"Chờ xem, tôi muốn xem có thể làm nên trò trống gì. Nếu công ty không tăng doanh thu, đến lúc đó cô cũng sẽ như tôi, bị đuổi ra khỏi công ty.

"Biết mình sẽ bị đuổi rồi thì an phận chút đi, đừng có tới quấy rầy tôi, nếu không..."

Giang Ly liếc nhìn mặt bàn, như đang tìm ly.



Minh Quân giật mình, nghĩ cô sắp cầm ly hát vào mặt mình, liền vội vàng chuồn mất.

Trong văn phòng của Giang Ly

Giang Ly trở lại phòng làm việc, đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, nghĩ về những lời của Minh Quân.

Không cần anh ta nhắc, cô cũng biết nêu không thể giúp công ty kiếm lời, có sớm muộn gì cũng bị đã ra khỏi đây.

Trước đó, Trạm Lục Hành cũng đã từng nhắc cô rằng cần phải dùng thành tích để củng cố sức mạnh của mình...

Phí! Không cần anh ta nhắc, cô đã biết rồi.

Giang Ly ngồi lại bàn làm việc, vừa mở tài liệu ra thì điện thoại vang lên.

Nhìn thấy là Kỳ Chính Gọi đến, cô vội vàng nhắc máy.

"Alo, Kỳ Chỉnh."

"Chị à, Giang Thần hiện đang ở bệnh viện...

Giang Ly lập tức đứng phắt dậy, “Cậu ấy sao rồi?!"

“Cậu ấy muốn đi bán máu, còn đăng ký tham gia thử nghiệm thuốc nữa, em đã khuyên suốt hai ngày rồi"

Giang Ly chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hai bên thái dương giật liên hồi. Giang Thân lại lên cơn điên gì nữa rồi!

Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, “Hai người ở bệnh viện nào?"

Khi cô lái xe đến bệnh viện, nghe tin hai người đã bị bảo vệ đưa vào phòng an ninh.

Giang Ly suýt nữa thì hộc máu, không biết cậu em minh lại gây rồi gì mà đến nỗi bị bảo vệ giữ lại!

Khi cô bước vào phòng an ninh, Kỳ Chính "vèo" một cái đứng bật dậy, "Chị!"

Còn Giang Thần thì ngồi bệt trên ghế, ôm đầu đau khổ.

Giang Ly thở dài, bước tới hỏi Kỳ Chính: “Chuyện gì xảy ra thế?"

Kỳ Chỉnh nói nhỏ, “Cậu ấy muốn đi bản màu, còn đăng ký tham gia thử nghiệm thuốc. Em giấu từ đơn đăng ký của cậu ấy đi, cậu ấy đấy em. Hai bọn em

giằng co vài lần thì bị bảo vệ đưa vào đây”

“Bản máu! Thử nghiệm thuốc!"

Giang Ly chỉ thấy trước mặt tôi sảm lại, “Giang Thần, em điên rồi à! Em biết mình đang làm gì không?"

Giang Thần bực bội đáp, “Em còn cách nào khác, chị không cho em tiền, em cũng không tiện xin mẹ."

“Em cần tiền làm gì? Mẹ đã đưa em không ít tiền rồi mà?"

“Bổ của Nhã Kỳ phải nhập viện, cô ấy cần tiền, em muốn giúp cô ấy!"

Giang Ly ngây người, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô ấy đã nhờ em giúp à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.