Không lẽ thật sự là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện?
Không thể nào! Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của mình.
Ánh mắt Trạm Lục Hành lộ vẻ khó chịu khi Giang Ly vừa tỉnh dậy đã tìm Bạch Mộc Trạch.
Anh thô bạo kéo cô ngồi dậy, nhét thêm một chiếc gối sau lưng.
Giang Ly nhíu mày, khó chịu với động tác cứng nhắc của anh. Đã không muốn chăm sóc mình thì ở đây làm gì cơ chứ?
"Trạm tổng, anh bận thì cứ đi làm việc của anh. Không cần phải ở đây."
Như thể không nghe thấy, anh lạnh nhạt nói:
"Sau này đừng có ăn bánh mì rẻ tiền với sữa hết hạn nữa. Chăm sóc cơ thể đàng hoàng vào, đừng có động một tí là..."
"Cơ thể tôi thế nào tôi tự biết. Không cần anh lo lắng."
"Đừng cãi đi. Sau này tôi sẽ cử vài người giúp việc đến chỗ cô."
"Không cần, tôi tự tìm được!"
Trạm Lục Hành không nói thêm gì, thói quen đưa tay lấy thuốc nhưng lại khựng lại giữa chừng, rồi nhét lại vào túi.
"Trạm tổng, anh không cần làm vậy đâu. Chúng ta... hãy đường ai nấy đi cho nhẹ nhàng. Tôi sẽ tìm luật sư nộp đơn ly hôn ngay. Anh cũng nên chuẩn bị đi."
Đôi mắt Trạm Lục Hành khẽ nheo lại, hộp thuốc trên tay bị anh bóp nát thành một đống vụn.
"Giang Ly, cô đang nghiêm túc đấy à?"
"Tôi đã luôn muốn ly hôn. Là anh kéo dài đến bây giờ."
Anh cười nhạt:
"Vậy nên cô cho người theo dõi tôi, chụp trộm mấy bức ảnh, định dùng làm chứng cứ?"
Giang Ly sững lại, lúc này mới hiểu anh đang nói đến ảnh chụp anh và Lưu Nhã Kỳ hôn nhau.
Cô cười khẩy:
"Tôi làm sao thể chắc? Anh thích ở với ai thì ở, không liên quan đến tôi. Tiền tôi thà mua vài bữa ăn ngon còn hơn!"
Sắc mặt Trạm Lục Hành càng lúc càng khó coi, lông mày nhíu chặt như xoắn vào nhau.
Nếu không phải cô làm, vậy là ai? Ai đã theo dõi mình?
"Cô lấy mấy tấm ảnh đó từ đâu ra?"
"Tôi nhận được trong vườn"
Người này thậm chí biết cả địa chỉ nhà của Giang Ly.
Trạm Lục Hành ngước lên nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác của Giang Ly như không nhận ra nguy hiểm đang rình rập.
"Dạo này đừng về nhà nữa."
"Tại sao? Tôi không về nhà thì ở đâu?"
"Cô đến nhà mẹ cô"
"Tôi không đi."
Ở với bà được một hai ngày cũng tạm, chứ ở lâu dài thì thể nào cũng khó chịu
cả hai phía.
"Vậy thì đến nhà tôi."
Giang Ly trợn tròn mắt.
"Anh đùa cái gì vậy?"
"Tôi không đùa. Có người theo dõi tôi, lại biết cả địa chỉ nhà cô, cô không thấy chuyện này rất bất thường à?"
Lời anh nói khiến Giang Ly bối rối, mọi điều cô vốn nghĩ đều không đúng.
Cuộc sống trước đây của cô vốn rất đơn giản, không giống Trạm Lục Hành quen đối mặt với những chuyện phức tạp từ nhỏ. Cô cũng rất nhạy cảm với những tình huống nguy hiểm như thế này.
Nhưng cô vẫn bình thản đáp:
"Đó là chuyện của anh, không phải của tôi. Tôi đối xử với mọi người bình thường, không giống anh suốt ngày đánh nhau gây chuyện."
Trạm Lục Hành không nhịn được bật cười:
"Cô nói suông thì tôi còn lạ gì cảnh cô có thể đánh nhau?"
Giang Ly mím môi
"Đó là tự vệ chính đáng. Dù sao thì tôi cũng không đến nhà anh."
Anh nheo mắt, nhìn cô chằm chằm.
Giang Ly bắt tay anh
"Giả sử anh có bạn gái, tôi ở nhà anh là thế nào? Hơn nữa, chúng ta cũng chuẩn bị ly hôn rồi"
"Ly hôn cái gì mà ly hôn? Cô nói thêm một câu nữa thử xem"
Trước thái độ hung hăng của anh, Giang Ly đành ngậm miệng lại, nhưng trong lòng thì sục sôi giận dữ, quay đi không thèm để ý đến anh.
Một lát sau, anh nhẹ nhàng nói:
"Tôi không hôn cô ta Có người có ý đồ theo dõi và chụp như vậy."
Giang Ly khựng lại, hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ mở miệng một tiếng nhỏ:
"Cô không tin à?"
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, Trạm tổng. Anh không cần phải giải thích với tôi."
Anh xoay người lại, giọng điệu nghiêm túc:
"Một tấm ảnh chụp lén cũng đủ khiến cô tin như vậy, cô thật sự ngốc hay giả vờ ngốc?"
Giang Ly không nói gì, chỉ nhìn anh một cái rồi lại quay đi.
Hôn hay không có liên quan gì đến mình chứ?
Đêm đã khuya.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên. Trạm Lục Hành liếc nhìn Giang Ly một cái, sau
đó đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh để nhận cuộc gọi.
Nhìn hành động của anh, Giang Ly đoán chắc Lưu Nhã Kỳ lại đang hối thúc anh về.
Thật là, chạy qua chạy lại làm gì cơ chứ?
Một lúc sau, Trạm Lục Hành quay lại, đứng trước giường.
"Tôi đi trước đây, mai tôi sẽ đến thăm cô."
Giang Ly không trả lời, chỉ đáp:
"Anh không cần phải đến đâu. Mai tôi sẽ xuất viện rất sớm."
"Tôi đã nói với bác sĩ, cô cần ở lại thêm vài ngày để nghỉ ngơi."
"Cái gì? Mình có thể tự quyết định thay tôi được sao?" Giang Ly bất ngờ tỏ thái độ.
"Một ngày ngất hai lần, cô trong người làm bằng sắt à?"
"Không được, tôi phải đi làm."
Cuối cùng, cô mới loại bỏ được một phần thế lực nhà Minh và nhà Đặng trong công ty. Nhưng nếu mình không quay lại, họ lại chen người của mình thì sao!
Trạm Lục Hành cười nhạt, đẩy khinh miệt:
“Cô yêu tiền đến thế cơ à?”
Giang Ly như bị dẫm vào đuôi, tức tối đáp:
“Tôi yêu tiền thì có gì sai! Anh có cha và anh cả bảo vệ. Còn nhà tôi, chỉ có mình tôi thôi!”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, rồi lấy điện thoại ra bấm vài thao tác.
Ngay sau đó, Giang Ly nhận được tin nhắn thông báo: Trạm Lục Hành đã chuyển cho cô 5 triệu tệ.
“Cầm mà tiêu trước đi. Hết rồi thì nói tôi, tôi cho thêm.”
Giang Ly sững sờ, cầm chặt điện thoại, không nói một lời, lặng lẽ nhận tiền.
Nhìn dáng vẻ cô, Trạm Lục Hành không thể nhịn cười, miệng anh cứ giật giật, cảm thấy cô thật đáng yêu. Anh liền đưa tay véo má cô.
“Ở yên trong viện, mai tôi qua”
Ngày hôm sau, Trạm Lục Hành đến thăm. Giang Ly cử nài nỉ đòi xuất viện.
Cuối cùng anh cũng chịu nhượng bộ, cho cô về nhà vào buổi tối nhưng sáng mai phải đi làm.
Chịu đựng đến chiều, Giang Ly lén lút thu dọn đồ đạc, bắt taxi về nhà.
Khi về đến nơi, cô kinh ngạc nhìn khu vườn trước nhà mình.
Cỏ dại đã biến mất, những chậu cây bừa bộn không thấy đâu nữa, thay vào đó là một khu vườn được chăm chút tỉ mỉ với cảnh sắc tuyệt đẹp.
Cổng nhà từ từ mở ra, quản gia Lý bước tới nhận lấy đồ đạc từ tay cô.
Khi vào trong nhà, cô thấy 5-6 người giúp việc đang bận rộn.
Căn phòng sáng sủa, sạch sẽ không một hạt bụi, hoàn toàn khác biệt so với trước kia.
“Nhị phu nhân, thiếu gia đã dặn, cô cứ nghỉ ngơi trước, tối nay anh ấy sẽ qua.”
Giang Ly ngắn người, vẫn chưa thể thoát khỏi cú sốc về sự thay đổi lớn trong căn nhà.
Khi hoàn hồn, nhìn đám người trước mặt, cô cảm giác như mình đang bị bao vây bởi thế lực nhà họ Trạm, cả người không thoải mái chút nào.
Nhưng đồ ăn ngon, lại còn tươi mới, vẫn khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Sau bữa tối, cô tắm rửa sạch sẽ, rồi leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Cô phải nghỉ ngơi đủ sức để mai còn tập trung cho công việc.
Một tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Lúc này Giang Ly mới nhớ lại lời quản gia Lý nói: Trạm Lục Hành sẽ qua vào tối nay.
Cô vội vàng với tay tắt đèn.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Tiếng bước chân dừng lại, sau đó chần chừ một chút rồi rời đi.
May quá, đi rồi, đừng có quay lại.
Ngay khi cô mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, cánh cửa bất ngờ mở ra.
Tấm nệm bên cạnh lún xuống, một cánh tay vòng qua người cô.
Giang Ly lập tức mở to mắt, bật đèn đầu giường.
Khi nhìn thấy người nằm bên cạnh là Trạm Lục Hành, cô há hốc miệng vì kinh ngạc.
“Sao, không giả vờ ngủ nữa à?" Anh trêu chọc.
Anh lại quay về rồi!
Thấy cô không nói gì, Trạm Lục Hành liền nhích sát lại, áp sát ngực vào lưng cô.
Gần quá rồi!
Giang Ly cố gắng gỡ tay anh khỏi eo mình.
“Trạm tổng, không phải anh nên đi với Lưu Nhã Kỳ sao? Đến đây làm gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]