🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.



"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."



Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình? "Vậy em không thể cứ sống một mình mãi được. Phải thuê người đến chăm sóc em. Nhà anh có một cô giúp việc rất tốt, anh sẽ bảo cô ấy qua đây làm việc."

"Anh Mộc Trạch, em.."

"Quyết định vậy đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời anh."

Bạch Mộc Trạch nói xong, bình thản cầm bát lên uống một ngụm canh.

Anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng.

Giang Ly ngồi ngây ra đó, Bạch Tiểu Tiêu thì kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Từ trước đến giờ anh trai luôn giữ chừng mực, thế mà giờ lại ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của Giang Ly một cách bá đạo như vậy. Hơn nữa, giọng điệu còn đầy yêu chiều, khiến cô sắp phát điên!

"Sao đây? 'Cây khô nở hoa' rồi à? Cuối cùng cũng khai vàng?"

"Chị đâu, uống canh đi." Tiểu Tiêu mím môi, cô nhìn cười, đưa cho Giang Ly một bát canh.

Giang Ly đỏ bừng mặt, xấu hổ đập nhẹ lên tay Tiêu Tiêu:

"Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Mộc Trạch thấy em gái đang trêu chọc, nhưng lần này không hề mắng như trước, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nhận ra anh trai không phản đối, Bạch Tiểu Tiêu càng trêu đùa không kiêng nể.

Giang Ly bị cô chọc đến mức không biết làm sao, khuôn mặt đỏ rực như ánh chiều tà, lan đến tận mang tai.

Cả ba đang cười nói vui vẻ thì không nhận ra cánh cửa đã mở, Trạm Lục Hành chầm chậm bước vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Trạm Lục Hành là Bạch Mộc Trạch. Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, khí tức toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Giang Ly và Tiếu Tiêu cũng sững người, quay lại nhìn Trạm Lục Hành.

Anh ta trở về làm gì?!

Giang Ly còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Tiêu.

Không phải anh ta đang đi cùng Lam Nhã Kỳ sao?!

Trạm Lục Hành cũng không ngờ hai anh em nhà họ Bạch lại có mặt ở đây. Khi ánh mắt chạm nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của họ đối với mình.

Anh nhíu mày, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, dáng vẻ lười nhác, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn họ.

Không khí ngột ngạt, đôi bên nhìn nhau đầy thù địch, dường như cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.

Tiểu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy nghẹt thở:

"Anh ơi, chúng ta về thôi."

"Anh không về." Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trạm Lục Hành bật cười lạnh lùng:

"Thế Bạch, đây là nhà tôi, anh không về thì có phải hơi không hợp lý không?"

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trạm Lục Hành. Giang Ly muốn ngăn lại nhưng không kịp.

"Trạm Lục Hành, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trạm Lục Hành ngửa đầu, nheo mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai:

"Ô, thấy Bạch muốn nói gì với tôi đây?"

"Anh hãy ly hôn với Giang Ly đi."

Không gian bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tiểu Tiêu đột nhiên cảm thấy anh trai mình còn "căng" hơn cả Lưu Nhã Kỳ, dám đến tận nơi yêu cầu người ta ly hôn!

Trạm Lục Hành đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mộc Trạch:

"Chúng tôi có ly hôn hay không, liên quan quái gì đến anh?!"

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, giọng nói vẫn không chút dao động:

"Giang Ly vừa bị ngộ độc thuốc, suýt nữa mất tính mạng. Anh biết không?"

Trạm Lục Hành ngẩn người, khẽ liếc nhìn Giang Ly.

"Nếu không phải chúng tôi kịp thời phát hiện và đưa cô ấy đến bệnh viện, có thể cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, anh đang ở đâu?"

Anh ta đang ăn cơm với bồ của Lam Nhã Kỳ.

"Trước đó cô ấy sốt cao suýt ngất, anh ở đâu?"

Anh ta đưa Lưu Nhã Kỳ đến bệnh viện chữa chấn thương chân.

"Khi anh bế bạn gái của em trai cô ấy trước mặt tất cả mọi người, anh có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?"

Từng lời từng chuyện bị bóc trần tàn nhẫn, Giang Ly không chịu nổi nữa, yếu ớt lên tiếng:

"Mộc Trạch ca, anh... anh đừng nói nữa."

Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu ớt, lại bị những lời nói như dao cắt này khiến đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Bạch Tiểu Tiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy xót xa. Cảm giác đau lòng này khiến anh càng căm ghét

Trạm Lục Hành hơn.

"Anh có biết vì sao cô ấy thường xuyên ôm đau không? Anh đã từng quan tâm đến cuộc sống của cô ấy chưa?

Anh hoàn toàn không yêu cô ấy, không hề để tâm đến cô ấy, vậy anh giữ cô ấy bên mình để làm gì?!"

Những câu hỏi dồn dập của Bạch Mộc Trạch khiến Trạm Lục Hành ả khẩu không nói được lời nào.

Anh không thể phản bác, vì những điều Bạch Mộc Trạch nói đều là sự thật.

Nhưng Trạm Lục Hành vốn là người thích làm theo ý mình, không để tâm đến những lời trách móc rõ ràng mạch lạc này.

"Bạch Mộc Trạch, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Giang Ly vẫn là vợ tôi. Tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp!"

Bạch Mộc Trạch nhìn anh lạnh lùng, rồi quay người bước đến cửa.

Giang Ly không biết anh định làm gì, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, cô bỗng hiểu ra ý định của Mộc Trạch.

Cô lao lên như điện, hét lớn:

"Anh Mộc Trạch, đừng làm vậy!"

Nhưng đã quá muộn. Bạch Mộc Trạch đã tung ra những bức ảnh chụp cảnh Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.

Giang Ly cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Cô đau đớn nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy.

"Giang Ly! Giang Ly!" Bạch Tiểu Tiêu sợ hãi, chỉ biết gọi tên cô trong hoảng loạn.

Trạm Lục Hành bước đến để kiểm tra Giang Ly, nhưng Bạch Mộc Trạch đã chắn trước mặt, không cho anh ta lại gần.

"Bạch Mộc Trạch!"

Bị khiêu khích như vậy, Trạm Lục Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ, bản năng muốn chặt tay chuẩn bị đánh.

Bạch Mộc Trạch ném mạnh những bức ảnh vào mặt anh ta:

"Nhìn đi, nhìn những gì anh đã làm! Anh còn mặt mũi nào đến tim Giang Ly nữa!"

Những bức ảnh rơi xuống, chậm rãi lả tả khắp sân nhà, từng cảnh tượng đều rõ ràng, từng tâm trạng đều phơi bày.

Trạm Lục Hành cứng người, không thể nhịn thấy cảnh anh và Lưu Nhã Kỳ hò hẹn nhau trong xe, cả người như muốn phát điên.

Bạch Tiểu Tiêu hét lớn:

"Trạm Lục Hành, đồ cặn bã! Nếu anh động vào Giang Ly, tôi sẽ mưng với anh!"

Cô hiểu vì sao anh trai mình gần đây lại hành động kỳ lạ như vậy, không còn giữ lý trí và chứng nực như trước, mà vội vàng muốn chăm sóc Giang Ly.

Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô thực sự muốn dẫn Giang Ly đi thật xa, để cô ấy không phải gặp lại người đàn ông khốn nạn này nữa!

"Giang Ly. Giang Ly.' Bạch Mộc Trạch khẽ gọi tên cô.

"Cô ấy hình như ngất rồi."

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Nói rồi, Bạch Mộc Trạch cúi xuống định bế Giang Ly lên.

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau nắm lấy cổ áo anh, khiến anh ngã xuống đất.

"Anh Bạch Mộc Trạch câm miệng!" Trạm Lục Hành cố gắng đứng lên.

Trạm Lục Hành bước lên vài bước, một chân đạp lên ngực anh, khiến anh đau đến co rút, không thể nhúc nhích.

Trạm Lục Hành cúi xuống, ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh lẽo:

"Tránh xa Giang Ly ra! Đừng có mà đến gần cô ấy nữa!"

"Anh trai!" Bạch Tiểu Tiêu hét lên, lao tới.

Trạm Lục Hành liếc cô một cái sắc lạnh, khiến cô dừng lại, không dám tiền thêm.

Anh bước đến bên Giang Ly, bế cô lên và đi.

Khi Giang Ly tỉnh lại, cô mơ màng nhìn trần nhà trắng toát cùng bình truyền dịch treo bên cạnh.

Mình lại ở bệnh viện sao? Thật ra đúng như lời Bạch Mộc Trạch nói, mình cần phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi.

Khoan đã, Bạch Mộc Trạch đâu rồi?

Giang Ly khẽ nghiêng đầu, cảm thấy lo lắng. Anh Mộc Trạch đâu?

Cô giật mình, hít một hơi lạnh. Anh ta sao lại ở đây? Còn Tiểu Tiêu và Bạch Mộc Trạch đâu?

Cô chống tay ngồi dậy, mắt nhìn quanh, tìm kiếm phía sau anh ta.

"Đừng lo nữa, Bạch Mộc Trạch không có ở đây."

Không thể nào! Anh Mộc Trạch sẽ không bỏ mặc mình.

Một cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Trạm Lục Hành đã đưa mình đến bệnh viện một mình?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.