“Không sao.” Trạm Lục Hành quay đầu tránh ánh mắt của cô, không muốn đối diện.
Giang Ly bĩu môi, "Tôi cũng chẳng thèm nhìn anh làm gì"
Nhận lấy món quà từ tay mẹ chồng, Giang Ly chào tạm biệt mọi người trong nhà họ Trạm, rồi cùng Trạm Lục Hành lên xe.
Cô cài dây an toàn, ngẩng đầu lên thì phát hiện Trạm Lục Hành có vẻ không ổn, hơi thở dồn dập, gương mặt ửng đỏ lạ thường.
“Anh thật sự không sao chứ?"
“Không sao.”
Trạm Lục Hành châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau đó mạnh tay vào số, đạp ga. Chiếc xe lăn chưa được vài vòng, anh đột ngột phanh gấp, xe dừng khựng lại.
Giang Ly bị cú phanh bất ngờ làm cổ khẽ kêu “rắc” một tiếng.
Người đàn ông này đúng là có bệnh! Không phải ngẫu nhiên mà anh ta phải uống thuốc Đông y!
Giang Ly quyết định không ngồi chung xe với anh nữa.
“Anh không cần đưa tôi về đâu. Tôi tự gọi xe được rồi.” Nói rồi, cô lấy điện thoại từ trong túi ra.
Trạm Lục Hành ngừng lại một lát, sau đó bất ngờ vung tay hất điện thoại của cô đi.
Tiếp theo, anh đưa tay giữ lấy gáy cô, kéo cô lại gần, cúi đầu xuống và cưỡng hôn cô một cách mạnh mẽ, đầy bá đạo.
Giang Ly mở to mắt, hoàn toàn kinh ngạc. Lại gì nữa đây? Hắn điên rồi sao? Muốn hôn là hôn được sao?!
Cô ra sức giãy giụa, vừa đánh vừa đấm anh.
Trạm Lục Hành chẳng những không buông, mà còn kéo cô lại gần hơn, giữ chặt gương mặt cô, khiến cô không thể né tránh, buộc cô tiếp nhận nụ hôn cuồng loạn của anh.
Anh muốn, giống như trước kia, dùng sự nồng nhiệt của mình để phá vỡ sự kháng cự của cô.
Nhưng Giang Ly thì hoàn toàn tỉnh táo. Anh đã có Lưu Nhã Kỳ rồi, làm vậy với cô là có ý gì chứ!
Cô bất ngờ cắn mạnh vào môi anh, vị tanh của máu nhanh chóng tràn ngập trong miệng.
Trạm Lục Hành khẽ nhíu mày vì đau, nhưng ngay sau đó, như hóa điên, anh tiếp tục hôn cô càng mãnh liệt hơn.
Giang Ly cảm nhận vị máu ngày càng đậm, cô bắt đầu thấy sợ, thu mình lại, chịu đựng những cơn bão táp anh trút xuống.
Cuối cùng, Trạm Lục Hành buông cô ra, ánh mắt đầy hỗn loạn nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, rồi không kiềm chế được mà đưa tay chạm vào.
Giang Ly quay mặt đi, dù cơ thể bị khơi gợi đến mức nóng bừng, trái tim đập loạn nhịp, nhưng lý trí cô vẫn rõ ràng.
Với anh, đây chỉ là một lần mất kiểm soát. Trước khi chính thức công khai với Lưu Nhã Kỳ, anh coi cô như công cụ để thỏa mãn.
Giang Ly lạnh lùng nói, “Trạm tổng, anh có thể thả tôi ra được chưa? Tôi muốn về nhà.”
Trạm Lục Hành không nói gì, đôi mắt híp lại nhìn cô, ngón tay lướt cô, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới.
"Này!" Giang Ly trợn tròn mắt nhìn anh.
Lúc này, cô đột nhiên nhận ra biểu cảm của anh không bình thường. Trạm Lục Hành như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Anh ta bị làm sao thế? Lại phát bệnh à?
“Tôi đi gọi người!" Giang Ly vùng vẫy, muốn thoát khỏi anh.
Nhưng anh ôm cô chặt hơn, không để cô cử động.
Anh cúi xuống sát tai cô, giọng nói khàn khàn, nóng bỏng như lửa, “Tôi muốn em..."
Đồng tử Giang Ly lập tức giãn lớn. Người này điên rồi sao?! Anh và Lưu Nhã Kỳ chẳng phải đang rất tốt sao? Muốn thì tìm cô ta, tìm tôi làm gì?!
Cô nhanh chóng nói, “Trạm tổng, anh tỉnh táo lại đi. Anh tìm nhầm người rồi...
Nhưng chưa kịp nói hết câu, môi cô lại bị anh bịt chặt.
Tầng trên lầu
“Mẹ, có chuyện gì thế, sao ồn ào vậy?”
Trạm Hải Hành từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Trạm phu nhân đang đứng rón rén bên cầu thang, người nghiêng về phía trước, trên mặt là một nụ cười đầy ẩn ý.
Dáng vẻ đó hệt như một tên trộm.
Trạm Hải Hành hỏi bà, “Mẹ làm gì đấy?”
Trạm phu nhân không giấu được vẻ vui mừng, “Em con đấy, nó hết bệnh rồi!"
Kể từ lần trước Giang Ly nói Trạm Lục Hành “không được”, Trạm phu nhân luôn canh cánh trong lòng, đi khắp nơi tìm thầy thuốc, cố tìm phương thuốc bồi bổ cho con trai.
"Hum?"
“Vừa nãy em con cùng Giang Ly lên phòng” Trạm phu nhân che miệng cười rạng rỡ. “Ai dám nói thuốc mẹ cho không có tác dụng? Sang năm ôm cháu nội rồi! Đi nào, đừng làm phiền chúng nó nữa.”
Trạm Hải Hành đứng đó, lúc này mới chú ý thấy từ phòng ngủ của Trạm Lục Hành truyền ra tiếng khóc lẫn tiếng gọi khẽ của một người phụ nữ.
Tiếng khóc thút thít dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất, làm Trạm Hải Hành sững người, sau đó bước đi thật nhanh, cố tránh khỏi cảnh tượng khó xử này.
Sáng hôm sau
Trạm phu nhân vui vẻ thông báo với Trạm lão gia rằng Giang Ly đã không rời đi tối qua, hiếm khi vợ chồng trẻ ở lại nhà qua đêm như vậy.
Nghe tin này, tinh thần của Trạm lão gia phấn chấn hơn, bệnh tật tựa như khỏi được bảy tám phần.
Ban đầu, ông định mắng Trạm Lục Hành vì thói quen dậy muộn, không có mặt vào giờ ăn sáng. Nhưng giờ thì không, ông ra lệnh tất cả mọi người không được phép làm phiền hai đứa nhỏ.
“Cái gì? Tối qua Giang Ly ngủ lại nhà mình ư?!" Trạm Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Giang Ly là cách con gọi được sao? Từ nay không được xấc láo như thế nữa, gọi là chị dâu!” Trạm phu nhân cười tươi nhưng không quên trách nhẹ con gái.
Cái quái gì vậy? Ngay cả mẹ cũng bắt đầu thiên vị Giang Ly rồi? Trạm Thiên Vũ há hốc miệng, không thể tin nổi nhìn mẹ mình.
Đến gần 11 giờ trưa, Trạm Thiên Vũ không chịu nổi nữa.
Nhà họ Trạm nổi tiếng nghiêm khắc, không ai dám nằm ì trên giường đến giờ này, kể cả cô. Vậy mà Giang Ly lại được hưởng đặc quyền này sao?!
“Cộc, cộc, cộc!”
Trạm Thiên Vũ chạy đến trước cửa phòng ngủ của anh hai, gõ cửa không ngừng:
“Anh hai! Anh hai! Dậy thôi! Dậy đi nào!”
Nghe ngóng một lát, không thấy động tĩnh, cô tiếp tục gõ cửa:
“Anh hai! Gần trưa rồi, dậy đi nào!”
Cạch! Cánh cửa đột ngột bật mở, mùi hương thoảng qua khiến Trạm Thiên Vũ phải lùi lại một bước.
Trạm Lục Hành để trần nửa người, chỉ mặc quần dài, đứng đó nhìn cô em gái bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Em... em... gọi hai người dậy ăn cơm thôi mà.”
Dưới ánh nhìn đầy áp lực của Trạm Lục Hành, Trạm Thiên Vũ lắp bắp. Mắt cô không ngừng liếc vào bên trong, phát hiện Giang Ly đang cuộn mình trong chăn trên giường.
Thấy ánh mắt soi mói của cô em, Trạm Lục Hành “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, không kiên nhẫn nói:
“Biết rồi.”
Trạm Thiên Vũ không phục, hừ lạnh một tiếng. Đồ lười biếng còn dám trừng mắt với mình cơ đấy!
Trong phòng ngủ
Trạm Lục Hành rót một ly nước, đặt lên bàn cạnh giường, nhìn Giang Ly và nói:
“Khát không? Uống chút đi.”
Giang Ly giấu mặt trong chăn, nghe anh nói vậy, mặt cô đỏ bừng, càng rúc sâu vào trong.
Một lát sau, cô cất giọng nhỏ nhẹ:
“Điện thoại của tôi đâu?”
“Chắc còn trên xe.”
“Cho tôi mượn điện thoại của anh.”
Trạm Lục Hành đưa điện thoại cho cô.
Giang Ly gọi cho mẹ mình, thông báo rằng trưa nay cô không thể dự buổi tiệc gia đình, vì sẽ ăn cơm ở nhà họ Trạm.
“Được, được, không cần vội về đâu, con ở bên nhà mẹ chồng thêm chút đi.”
Nghe Giang Ly nói qua đêm ở nhà họ Trạm, mẹ cô vui không kể xiết.
Bà còn đặc biệt gọi lại cho Trạm Lục Hành để “xác nhận” tự mường tượng cảnh đôi vợ chồng trẻ đang quấn quýt bên nhau đến mức không kiềm được mà bật cười.
Giang Ly trả điện thoại lại cho Trạm Lục Hành.
“Có đứng dậy nổi không?”
Còn hỏi à? Giang Ly thực sự muốn cãi lại anh.
Tâm trạng của Giang Ly
Tối qua, anh không bình thường, bế cô vào phòng, “tàn phá” cô không thương tiếc.
Sáng nay thì sao? Từ lúc mở mắt đến giờ chưa ngừng lại lần nào: từ phòng tắm, ghế sofa, thảm trải sàn...
Cô suýt thì ngất đi. Anh là gì đây? Một cục pin siêu bền à?!
Giang Ly quay lưng lại, thò tay ra khỏi chăn, tìm quần áo của mình.
Trạm Lục Hành đã đặt gọn gàng quần áo của cô ngay trong tầm tay.
Cô mặt đỏ bừng, không thèm nhìn anh, vẫn trốn trong chăn, từ từ mặc từng món đồ.
Mặc xong, cô lén lút trèo xuống giường, nhưng vừa đặt chân xuống đất, hai chân mềm nhũn, lập tức ngã khuỵu.
Trạm Lục Hành vội vàng đỡ cô, nhưng cô hất tay anh ra.
Giang Ly ngồi đó lấy lại sức, rồi tự mình bước vào phòng tắm.
Nhìn vào gương, cô thấy rõ gương mặt mình. Nhưng dấu vết anh để lại vẫn còn đó: những vết hằn đỏ trên má, những “trái dâu” trải dài trên cổ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]