🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Ly ngửa đầu than dài:

"Tại sao mọi chuyện lại thành ra thể này?"

Kiếp trước, rõ ràng là cô bỏ thuốc anh, mới xảy ra mối quan hệ thân mật này....

Khoan đã! Chẳng lẽ là vì thuốc Đông y?

Hôm qua, cả buổi trưa lẫn buổi tối, anh đều bị ép uống thuốc Đông y.

Vậy có nghĩa là, số phận vẫn diễn ra như cũ, chỉ là có chút thay đổi.

Giang Ly đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng:

Kiếp trước, chỉ một lần, cô đã mang thai.

Còn lần này với cường độ và số lần như vậy... chẳng phải là không thể không mang thai sao?

Một luồng lạnh buốt từ xương cụt chạy thẳng lên đỉnh đầu, khiến Giang Ly toàn thân tê dại.

Nếu cô mang thai, chẳng phải là một xác hai mạng, ngày chết không còn xa nữa sao?!

Trở lại phòng

Giang Ly thất thần bước ra khỏi phòng tắm.

Trạm Lục Hành đã chỉnh tề, đứng chờ cô. Nhìn thấy cô đi ra, anh bước đến bên cạnh.

Anh nắm lấy tay cô, dịu giọng nói:

“Đi thôi.”

Cô nhìn bóng lưng anh với ánh mắt trống rỗng.

Nếu là vài ngày trước, có lẽ cô đã rất vui mừng. Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy anh chính là người đẩy mình vào chỗ chết.

Bữa cơm gia đình

Hai người cùng xuống lầu, cả gia đình họ Trạm đang dùng bữa trưa.

Bầu không khí trong nhà đầy ắp sự hân hoan, chỉ riêng Giang Ly bị bao trùm bởi không khí áp lực nặng nề.

Một ý nghĩ không ngừng xoáy sâu trong đầu cô: Mình thật sự sắp chết sao?

Dùng bữa xong, Giang Ly từ biệt mọi người trong nhà họ Trạm, lên xe của Trạm Lục Hành.

Cô tìm lại được điện thoại của mình, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

Trạm Lục Hành hỏi:

“Em muốn đến chỗ mẹ em sao?"

“Không, đưa tôi về nhà."

Nói xong, Giang Ly nhắm mắt, quay lưng lại phía anh, không nói thêm lời nào.



Cả buổi sáng cô luôn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy. Trạm Lục Hành chỉ nghĩ cô vẫn chưa ổn định lại.

Về đến nhà, Giang Ly nhìn thấy túi đồ ăn treo ở cửa, trên mặt hiện lên vẻ xúc động như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

Xe chưa kịp dừng hẳn, cô đã nhảy xuống. Nhưng chân vẫn đang yếu, vừa chạm đất đã khuỵu xuống.

Mặc kệ đầu gối đau nhói, cô vội vàng nhặt túi đồ lên, xé ra ngay tại chỗ.

Trạm Lục Hành từ xe bước xuống, nhìn hành động kỳ lạ của cô.

Giang Ly lục trong đống thuốc mua được, tìm hộp thuốc tránh thai, vội vàng bóc ra hai viên, cho ngay vào miệng.

Trạm Lục Hành liền hất tay cô, làm rơi thuốc xuống đất, rồi giật lấy hộp thuốc.

Anh nhíu mày nhìn ba chữ "thuốc tránh thai":

“Em uống cái này làm gì?"

“Anh nói xem! Trả thuốc lại cho tôi!” Giang Ly nhảy lên đòi lại.

Trạm Lục Hành phớt lờ cô, đi thẳng vào nhà.

Giang Ly cuống quýt chạy theo, lớn tiếng:

“Mau trả thuốc cho tôi!”

“Không được uống!

“Không uống sẽ mang thai đấy!”

Trong đầu Giang Ly hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ muốn nhanh chóng uống thuốc.

“Nếu mang thai, thì sinh con ra.

“Anh trả thuốc... Hả? Gì cơ?... Anh nói gì?"

Giang Ly sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Nếu có con, thì sinh, khó hiểu lắm sao?”

Trạm Lục Hành nhìn cô bằng ánh mắt thương hại như đang nhìn một kẻ ngốc.

Giang Ly ngây ra tại chỗ. Một lúc lâu sau, cô hỏi lại:

“Anh nói gì? Anh lặp lại đi.”

“Em bị ngốc à? Có con thì sinh. Nghe rõ chưa? Hay cần tôi nói thêm vài lần nữa?"

Dù có nói vài lần cũng không đủ.

Ánh mắt Giang Ly trở nên mờ mịt, cô nhớ đến đứa trẻ chưa kịp chào đời ở kiếp trước.

“Bé con, con nghe thấy không? Con không phải đứa trẻ bị ghét bỏ. Ba của con rất mong chờ con.



“Ở bên đó, con hãy sống thật tốt. Mẹ sẽ không bồng bột nữa đâu...

Giang Ly bật khóc nức nở, đau đớn không thể kìm nén.

Trạm Lục Hành đỡ Giang Ly ngồi xuống ghế sofa, rút khăn giấy ra lau mắt cho cô, rồi nói:

“Bảo em sinh một đứa con, sao lại giống như đòi mạng vậy?"

Giang Ly ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh nhưng đầy uất nghẹn:

“Anh thực sự muốn có đứa bé này sao?"

“Có rồi thì sinh. Anh chẳng nuôi nổi à?"

“Thế còn Lưu Nhã Kỳ thì sao?”

Động tác lau mặt của Trạm Lục Hành chợt khựng lại, anh không trả lời.

Giang Ly nhìn anh, chú ý từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt. Ánh mắt cô như bị xé toạc bởi một sự thật quá rõ ràng: Anh vẫn chưa buông bỏ được cô ấy.

Cô cười khan, cảm giác trong lòng vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Ngoài cửa, giọng Lưu Nhã Kỳ vang lên:

“Chị Giang, anh Lục Hành có ở đây không?”

Giang Ly bật cười mỉa mai, nói:

“Trạm tổng, người tình nhỏ của anh đến tìm rồi.”

Cô đứng dậy, định đi ra mở cửa.

Trạm Lục Hành kéo tay cô lại:

“Đừng ra ngoài.”

“Có thể... đừng đi được không?"

Trạm Lục Hành quay lại nhìn cô, do dự một lúc, rồi nói:

“Anh sẽ quay lại tìm em sau.

Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài.

Giang Ly nhắm mắt lại, cảm giác trái tim vốn đã đầy vết thương nay lại bị xé thêm một mảnh.

Cô từ từ ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt đờ đẫn nhìn xa xăm, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Giang Ly cầm lấy tài hàng từ shipper, lặng lẽ lấy thuốc ra. Cô bẩm hai viên bỏ vào miệng.

Nghĩ một chút, cô lại bấm thêm hai viên nữa.

Hai viên có lẽ không đủ an toàn... thêm chút vẫn hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.