🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trạm Lục Hành hờ hững bảo: “Em đừng hỏi nữa"

Giang Ly biết anh sẽ phản ứng như vậy, nên cô cũng chẳng buồn hỏi trực tiếp

Trạm Hài Hành mỉm cười đầy ẩn ý "Cậu ấy cần bồi bổ một chút."

Giang Ly ngạc nhiên, đưa mắt dò xét Trạm Lực Hành: "Anh ta mà cũng cần bồi bổ sao? Bồi bổ nữa chắc chảy màu cam mất."

“Em cũng nghĩ nhị ca không có vấn đề gì, nhưng mẹ cả ép anh ấy uống thuốc. Trước đây mẹ cũng ép Anh cả uống Anh cả, anh làm sao thuyết phục được mẹ vậy, dạy nhị ca đi."

“Chuyện này không dạy được đâu, trường hợp của anh với cậu ấy không giống nhau

Trạm Thiên Vũ bĩu môi làm nũng: “Có gì mà không giống. Anh nói thử xem nào?."

"Bài tập em làm xong chưa?"

"Anh cả, anh thật phá hứng!" Trạm Thiên và bật mân đầu môi.

Dùng bữa xong, Giang Ly muốn quay lại thăm ông Trạm. Đã khó khăn lắm mới đến đây, cô dự định sẽ ở lại thêm một lúc

Sức khỏe ông Trạm trông đã khá hơn, sắc mặt hồng hào, ông thậm chí có thể ngồi đậy ăn uống.

Ông gán mọi sự chuyển biến tốt đẹp này cho không khí lễ hội, gia đình đoàn tụ, tâm trạng phấn chấn

“Tối nay chúng ta cùng uống trà, ngắm trăng nhé". Ông Trạm hào hứng đề nghị

"Ông không được ra gió". Trạm phu nhân vội nhắc nhớ.

"Vậy thì ngắm trăng trong nhà. Giang Ly, Thiên Vũ, hai đứa đàn cho cả nhà nghe đi” Ông Trạm vừa nói, vừa bật cười khờ, giọng điệu dường như có thêm sinh khí

Giang Ly và Trạm Thiên Vũ đều từng học piano từ nhỏ. Ông Trạm đã đích thân yêu cầu, hai người đành đồng ý

Có vẻ hôm nay họ sẽ phải ở lại đến khuya.

Giang Ly tranh thủ cọi điện về nhà, báo với mẹ rằng cô sẽ về muộn.

Mẹ cô cũng dặn dò cô cứ ở lại nhà họ Trạm, không cần vội

Sau bữa tối, Trạm phu nhân lại ép Trạm Lục Hành uống thêm một bát thuốc bắc.

Ông Trạm ngồi trên xe lăn, cả nhà kéo nhau đến phòng hoa ngắm trăng

Phòng hoa ngập tràn sắc màu của hoa lá, ngoài kia trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời,

“Hy vọng gia đình chúng ta năm nào cũng được đoàn tụ như thế này". Ông Trạm ngắm trăng, thở dài cảm thán.

Giang ly chợt thấy mũi mình cay xé. Đây có lẽ là lần cuối cô đến nhà họ Trạm đón Tết Trung Thu

Trung Thu năm sau, người đứng ở đây chắc chắn sẽ là Lưu Nhã Kỳ

“Bố, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bố. Giọng cô run run

“Con có lòng như vậy là đủ rồi. Công việc quan trọng hơn. Á đúng rồi, công ty con dạo gần đây..."



Trời ơi, lễ lạt gì mà lại nói chuyện công việc. Trạm phu nhân cắt ngang lời ông

"Phải rồi, không bàn công việc nữa. Thiên Vũ, Giang Ly, hai đứa đàn đi, góp vui chút nào."

Trạm Thiên Vũ không mấy hứng thú, mãi mới lê mê đàn xong một khúc, ngắt quãng và có phần gượng gạo

"Không tinh thông, sau này phải chăm chỉ luyện tập hơn. Ông Trạm nhận xét

“Bố chẳng hiểu gì cả - Piano khó lắm đó. Ngón tay đau hết cả rồi còn phải nhớ biết bao nhiêu bản nhạc, khó ơi là khó

Trạm Thiên Vũ bỉu môi, khoác tay ông làm nũng

“Học không giỏi con đổ tại khó". Ông Trạm vuốt mũi cô cười nhẹ.

"Ông nó ơi, bản nhạc này chữ nhỏ như muỗi, tôi nhìn mà hoa cả mắt. Trong nhà này chỉ có Thiên Vũ chịu khó đàn thôi." Trạm phu nhân lập tức bệnh con gái.

Ông Trạm nói “Giang Ly chẳng phải cũng biết đàn sao?"

"Cô ấy?" Trạm Thiên Vũ cười nhạt. “Con nghe chị ấy đàn rồi, còn thua cả con"

"Đúng đúng. Giang Ly đàn như đập bông ấy, làm sao so được với Thiên Vũ"

Trạm phu nhân không quên thêm một câu, liếc Giang Ly đây khinh thường.

Giang Ly giữ nét mặt bình thản, bước lên phía trước. “Bố, bố muốn nghe bài nào ạ?"

Ông Trạm chỉ định một bài

Giang Ly gật đầu, ngồi vào trước cây đàn.

Cô nâng tay, một âm đầu tiên vang lên. Đôi tay cô lập tức tựa nhưng chú ong chăm chỉ nhảy múa trên phím đàn

Bản nhạc tuôn trào như dòng sông chảy xiết.

Lúc thì mãnh liệt, lúc lại nhẹ nhàng, uyển chuyển

Mọi người lặng lẽ bị cuốn theo từng nhịp điệu, cảm xúc lên xuống theo từng nốt nhạc

Tất cả mọi người đều nín thở làng nghe. Khi khúc nhạc kết thúc, họ vẫn còn chìm đắm trong giai điệu tuyệt với ấy, mãi không thoát ra được

Điềm Điềm phấn khích hét lên, nhảy cẫng lên và gọi lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi"

"Giang Ly, em chơi đàn giỏi vậy, sao trước giờ anh chưa từng thấy em đàn nhỉ" Trạm Hải Hành không kiểm được lời khen ngợi

Trạm phu nhân kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Ông Trạm thì liên tục gật đầu tán thường, quay sang nói với Trạm Thiên Vũ: “Con nhìn nhị dâu con mà học tập đi"

Trạm Thiên Vũ tuy không vui, nhưng cũng không thể phủ nhận Giang Ly quả thực có năng khiếu nghệ thuật. Cô không thích giao tiếp xã hội, lúc nào buồn phiền thường tìm đến âm nhạc và hội họa để giải tỏa

Trước đây, cô không muốn làm mất mặt Trạm Thiên Vũ nên mới cố tình đàn hời hợt.



Giờ nghĩ đến việc sắp rời khỏi nhà họ Trạm, cô quyết định dành tặng bố chồng một bản nhạc thật tâm huyết.

Trạm Lục Hành nhìn cô không thể tin nổi.

Anh vốn cũng hiểu về âm nhạc. Với con mặt chuyên môn, anh biết trình độ biểu diễn và khả năng truyền tải cảm xúc của Giang Ly đã đạt đến một tầng cao đáng nể.

Anh không kiểm được mà bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, hai người vai kề vai.

“Em biết khúc "Ánh trăng không? Em chơi chính, anh đệm hòa âm

Giang Ly liếc anh một cái, khẽ gật đầu. Hai người phối hợp ăn ý, bắt đầu tấu lên giai điệu.

Từng khúc nhạc nhẹ nhàng, mênh mang của “Ánh trăng" tràn ra từ đầu ngón tay họ.

Một khúc nối tiếp một khúc.

Căn phòng hoa nhanh chóng được lấp đầy bởi âm nhạc điệu kỳ, mọi người đều chìm vào không khí tuyệt vời ấy.

Ông Trạm vui mừng khôn xiết

Trăng sáng trên đầu, con cháu quây quần bên cạnh, con trai và con dâu thứ hai đẹp đôi, đàn hát hòa quyện

Đến cả Trạm phu nhân khó tính cũng thấy trái tim mình như mềm lại, bỗng dưng nhìn Giang Ly lại thấy thuận mắt hơn hẳn.

Điềm Điềm vui vẻ cả tối, cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Trạm Hải Hành, bên tai còn văng văng tiếng đản.

Thật là một đêm Trung Thu tuyệt vời.

Chỉ có trong lòng Giang Ly là tràn ngập nổi chua xót. Cô lặng lẽ nhìn đôi tay với những khớp xương rõ ràng của Trạm Lục Hành lướt trên phím đàn.

Mỗi lần tay họ vô tình chạm nhau, cảm giác ẩm áp dịu dàng đó lại như một mũi kim đâm vào trái tim cô.

Đây chính là lời từ biệt cuối cùng của họ.

Cô đã hạ quyết tâm đệ đơn ly hôn.

Qua lễ này, cô sẽ nhờ luật sư nộp đơn lên tòa.

Lần này suýt nữa kéo mẹ cô vào cuộc, khiến cô nhận ra rằng không thể chờ anh nói lời ly hôn trước. Kéo dài thêm, những chuyện không thể kiểm soát càng dễ xảy ra.

Cô không thể để gia đình mình bị liên lụy.

Đêm đã khuya, khúc nhạc cuối cùng cũng kết thúc, mọi người dần dần ra về.

Ông Trạm vui vẻ, cô gắng giữ Giang Ly ở lại qua đêm.

“Mẹ con ngày mai có khách, con phải về phụ mẹ sắp xếp một chút.” Giang Ly nhẹ nhàng từ chối.

Trạm Lục Hành khựng lại, ảnh mắt thoảng vẻ u ám.

Anh biết cô đang nói đến việc mời hai cha con Lưu Nhã Kỳ.

“Vậy được rồi, Lục Hành, con đưa Giang Ly về đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.