🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cãi nhau xong, Giang Ly chẳng còn tâm trạng nào mà tiếp tục dạo phố.

Cô bắt taxi về nhà mẹ.

"Giang Ly, con khóc à?" Mẹ Giang nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô.

“Bụi bay vào mắt thôi ạ"

“Để mẹ nhỏ thuốc mắt cho con."

Mẹ Giang đứng dậy định đi lấy thuốc.

“Mẹ, con không sao đâu." Giang Ly vội gọi bà lại.

Rồi cô hỏi: “Ngày mai con phải tới nhà họ Trạm, nên mang quà gì thì hợp lý ạ? Chiều nay con đã đi dạo khắp trung tâm thương mại mà vẫn chưa biết mua gi"

"Mẹ còn ít trà, con mang qua đó đi."

“Dạ được." Giang Ly khẽ đáp, rồi trầm ngâm một lúc, cô nói tiếp: “Mẹ, thật ra con thấy Lưu Nhã Kỳ không tốt như mẹ nghĩ đâu."

Cô nghĩ đã đến lúc nên bóng gió nhắc nhở mẹ.

Mẹ Giang ngạc nhiên nhìn cô. “Con với nó có xích mích gì sao? Lần trước ở khách sạn con còn đẩy người ta."

“Con không có đẩy cô ta, là cô ta bày trò hàm hại con. Lúc đó con đang sốt, đến sức để đứng còn không có, lấy đâu ra mà đây

"... Nhưng tại sao nó lại hại con?"

Giang Ly không thể nói rằng vì Lưu Nhã Kỳ thích Trạm Lục Hành. Bây giờ chưa phải lúc để tiết lộ chuyện này với mẹ

"Mẹ tin con hay tin cô ta?"

Mẹ Giang im lặng. Trong lòng bà vẫn tin tưởng con gái mình, nhưng bà cũng không nghĩ Lưu Nhã Kỳ có vấn đề gì.

Giang Ly tiếp tục: “Con hy vọng Giang Thần có thể chia tay cô ta."

“Dù mẹ không biết giữa con và Nhã Kỳ có chuyện gì, nhưng đòi chúng nó chia tay như vậy cũng không hợp lý."

“Nhã Kỳ không xứng với Giang Thần"

Một cô gái có thể lên lút với anh rẽ như thế, bất kể thủ đoạn hay mưu mô, cũng không phải dạng người bình thường.

Mẹ Giang mỉm cười. “Ai cũng nghĩ con mình tốt. Con làm chị dâu, đương nhiên thấy em dâu không vừa mắt rồi."

“Mẹ, không phải vậy..."

Mẹ Giang cất lời cô: “Được rồi, đừng nói nữa. Mẹ sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của con cái. Chúng nó chia tay

hay không, đều có duyên phận của chúng nó."

Giang Ly biết mẹ sẽ nói như vậy mà.

Mẹ cô hiền lành và dễ tính, nếu là bà mẹ chồng ghê gớm, khắt khe về gia thế, thì Lưu Nhã Kỳ đã chẳng có cửa bước vào nhà này.

Nhà họ Giang dù sa sút cũng hơn nhà Lưu Nhà Kỳ gấp vạn lần.

Xem ra, nếu muốn chia rẽ bọn họ, cô chỉ có thể một mình hành động.

Hôm sau, Giang Ly chuẩn bị xong xuôi, mang theo quà mẹ chuẩn bị. Bắt taxi đến nhà họ Trạm.

Đến nơi vừa đúng 11 giờ trưa, thời gian hoàn hảo. Ăn cơm xong, cô sẽ về ngay.

Giang Ly bước vào, thay giày, rồi giao quà cho người giúp việc.



Một giọng trẻ con reo lên đầy vui sướng. Điềm Điềm vùng khỏi tay bảo mẫu, chạy nhào tới Giang Ly.

"Mẹ ơi"

“Điểm Điểm!" Giang Ly ôm chặt cô bé, hôn khắp mặt bé một cách yêu thương.

“Gọi là dì chứ, không được thấy ai cũng gọi mẹ đâu." Bảo mẫu ở bên cạnh nhắc nhở,

Cô bé ngây thơ thế này, tiếng “mẹ” ngọt ngào đến mấy, sau này tôi cũng chẳng có cơ hội nghe nhiều.

"Dì ơi!" Điểm Điềm cười tươi như hoa.

"Ngoan lắm." Giang Ly vừa nói vừa bế cô bé đi vào trong

“Em dâu đến rồi.” Trạm Hải Hành cười thân thiện chào có.

"Anh cả"

Giang Ly đảo mắt nhìn quanh, sao chỉ có anh cả và Điềm Điềm ở nhà, còn những người khác đâu?

“Bổ đâu rồi ạ?"

“Bố không khỏe, đang nghỉ trên lầu”

“Hả? Sao lại thế.." Giang Ly kinh ngạc thốt lên.

Cô nhớ lại kiếp trước, sau khi Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ công khai, bố anh tức đến phát bệnh tim phải nhập viện.

Xem ra, ông vốn đã có tiền sử bệnh tim.

Từ lúc bước vào, cô đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc trong nhà. Hẳn là thuốc sắc cho bố.

“Em đi thăm bố một lát” Giang Ly đặt Điểm Điểm xuống.

“Ông nội, ông nội!" Điểm Điểm vẫy tay nhỏ gọi to

Trạm Hải Hành bế bé con lên.

“Anh dẫn con bé ra ngoài chơi một lát, em lên thăm bố đi"

"Dạ."

Giang Ly chào anh cả, rồi đi lên lầu hai. Qua mấy lần rẽ quanh co, cuối cùng cô cùng đến được phòng nghỉ của ông Trạm.

Lúc này. Trạm phu nhân. Trạm Lục Hành và Trạm Thiên Vũ đều đang có mặt.

Ông Trạm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé, hơi thở mỏng manh.

Tim Giang Ly thắt lại. Cô không ngờ bệnh tỉnh của ông lại nghiêm trọng đến thế.

Trạm phu nhân nhìn thấy cô, liền lườm một cái rồi quay đi.

Trạm Thiên Vũ thì không khách sáo: “Cuối cùng chị cũng chịu tới"

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Giang Ly.

Ông Trạm luôn đối xử rất tốt với cô, gần như thiên vị vô điều kiện.

Cô cũng muốn thân thiết với ông, nhưng lại ngại vì Trạm Lục Hành. Đặc biệt là giờ đây, anh ta đã ở bên Lưu Nhã Kỳ, cô càng không dám thường xuyên tới nhà họ Trạm.

“Bổ đỡ hơn chút nào chưa ạ?" Giang Ly hỏi khế.

Không ai trả lời.

Giang Ly cắn môi, lùi về sau vài bước, đứng đó im lặng nhìn ông Trạm.



Trạm Lục Hành tiến đến gần, củi đầu thì thầm: “Giờ thì em hiểu tại sao tôi phải dự tiệc của mẹ em rồi chứ?"

Giang Ly ngẩn ra.

Có lẽ mẹ cô đã gọi điện đến nhà họ Trạm, ông Trạm biết được nên ép anh phải đi.

“Khụ khụ khụ...

Ông Trạm ho dữ dội, tỉnh dậy. Cả nhà lập tức xúm lại.

“Trời ơi, ông già này, ông làm tôi sợ chết đi được" Trạm phu nhân mắt rơm rớm, nằm lấy tay ông.

“Khóc cái gì, tôi chưa chết được.” Ông Trạm thều thào, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn.

“Bổ.” Giang Ly bước tới, gọi một tiếng.

Ông Trạm quay đầu nhìn cô, mắt sáng lên, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng. “Giang Ly tới rồi."

"Dạ." Giang Ly mím môi, mắt đỏ hoe, mắt sắp trào ra.

“Bổ, sao bố chỉ nhìn mỗi chị ấy mà không nhìn con?" Trạm Thiên Vũ bĩu môi.

“Cục cưng của bố là nhất mà" Ông đưa tay xoa đầu cô bé.

“Bố cảm thấy thế nào, có khả hơn không ạ?" Trạm Lục Hành tiến lại gần hỏi,

“Cậu đừng chọc tức tôi nữa, tôi mới mong sống thọ trăm tuổi"

Trạm Lục Hành nhìn ông mà vừa bất lực, vừa không biết nói gì.

Sau một hồi nói chuyện, ông Trạm đuổi cả nhà ra ngoài ăn.

Trạm phu nhân lo lắng cho chồng, nên ăn vội vàng rồi định rời đi.

Vừa đứng lên, bà đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ quan trọng.

Bà bao nhà Bếp mang thuốc bắc lên, ép Trạm Lục Hành phải uống hết.

Hóa ra thuốc này là dành cho Trạm Lục Hành. Anh bị bệnh sao? Giang Ly thầm kinh ngạc.

Trạm Lục Hành quay đầu từ chối, dứt khoát không uống. Để tránh uống thuốc, anh đã lâu không về nhà.

“Anh muốn tôi và bố anh cũng nằm bất động trên giường như thế à?" Trạm phu nhân vừa nói, mắt đã lưng tròng.

Trạm Lục Hành thở dài, bất lực hỏi: “Còn mấy thang nữa?"

“Sắp xong liệu trình rồi."

Trạm Thiên Vũ tròn xoe mắt, tò mò hỏi: “Mẹ, suốt tháng này mẹ bắt anh uống cái gì vậy?"

“Chuyện của con nít, ăn cơm đi."

Trạm Hải Hành không nhịn được nữa, bật cười.

Đối với một người anh cả luôn điềm đạm như anh, đây đã là biểu hiện mất kiểm soát.

Nhìn anh cả như vậy. Giang Ly lại càng hiểu kỳ hơn.

Cuối cùng, Trạm Lục Hành bất đắc dĩ nhận lấy bát thuốc, uống cạn một hơi.

Nhìn con trai uống hết thuốc, Trạm phu nhân mãn nguyện rời khỏi.

Giang Ly không kìm được hỏi Trạm Hải Hành: “Anh cả, Trạm Lục Hành bị sao vậy, anh ấy không khỏe à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.