Giang Ly bước tới tủ lạnh, mở cửa ra và phát hiện sữa cùng bánh mì của mình đã không cánh mà bay!
Cô không thể tin được, quay sang nhìn Trạm Lục Hành
“Sữa và bánh mì của tôi đâu rồi?"
“Tôi bảo họ mang đi rồi."
Đầu óc Giang Ly như bị đóng băng. Gã này quả thực làm đến mức này sao?
"Ăn cơm đi."
“Tôi không ăn.” Giang Ly bắt đầu cáu kỉnh.
"Sao? Muốn tôi đút cho em à?" Trạm Lục Hành vừa nói vừa nhếch miệng cười, tiến lại gần cô.
Hình ảnh tối qua hắn đút thuốc hiện về trong đầu Giang Ly như một tia chớp, khiến gương mặt cô đó bừng, tim đập loạn nhịp.
Cô vội vàng tránh né ánh mắt của hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Trạm Lục Hành cũng ngồi xuống, khoé miệng cong lên đầy ý tứ, nhìn cô:
“Ăn nhiều vào, bệnh mới mau khỏi.
Giang Ly không dám ngẩng đầu lên, sợ hắn nhìn thấy vẽ ngượng ngùng của mình.
Phải công nhận, đồ ăn nóng hổi, đầy đặn này thật sự làm cơ thể cô hồi phục phần nào.
Ăn no, Giang Ly mãn nguyện tựa lưng vào ghế.
Lúc này. Trạm Lục Hành đẩy một chiếc hộp trang sức nhỏ về phía cô,
Giang Ly ngần người, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Mở ra xem đi"
Cô mở hộp, một chiếc nhẫn kim cương to lớn, lấp lánh sắc màu rực rỡ, đập thẳng vào mắt cô.
Quá sáng, quá lớn.
Giang Ly chớp mắt liên tục vì bị ánh sáng chói lòa làm hoa cả mắt.
Trạm Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3730893/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.