“Chị, có chuyện gì vậy?"
“Kỳ Chính, chị muốn nhờ em một việc. Giang Thần có đang ở gần em không?"
“Không ạ, cậu ấy đang chơi bóng rổ rồi."
“Em có thể dò hỏi xem trước khi cậu ấy leo núi vào nửa đêm, Lưu Nhã Kỳ đã nói gì với cậu ấy không?"
Giang Ly luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc. Chỉ vài lời nói của Lưu Nhã Kỳ mà có thể khiến Giang Thần hành động bốc đồng như vậy.
Hơn nữa, tại sao Lưu Nhã Kỳ lại muốn hại cô?
“Được ạ, em sẽ cố gắng."
“Vậy làm phiền em nhé"
“Không sao đâu, chị. Em và Giang Thần là bạn tốt, em cũng hy vọng cậu ấy
ổn."
“Cảm ơn em nhiều”
“Chị khách sáo quá."
Cúp máy, Giang Ly thở dài nhẹ nhàng. Nếu Giang Thần mà hiểu chuyện được như Kỳ Chính thì tốt biết bao.
Cả ngày hôm đó, đầu óc Giang Ly cứ quay cuồng, cơn sốt vẫn chưa hạ.
Cô giảm khối lượng công việc và tan làm sớm vào buổi chiều.
Khi về đến nhà, Giang Ly mệt mỏi lê bước vào phòng. Vừa nằm xuống giường, cô đã thở phào nhẹ nhôm. Chỉ có chiếc giường thân yêu này mới mang lại sự thoải mái tuyệt đối, khiến bệnh tật cũng như với đi.
Cô tận hưởng sự mềm mại và ấm áp của giường, tự nhủ mình thật may mắn.
Bỗng điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi là "Tên khốn", Giang Ly do dự một chút rồi vẫn nhấc máy.
"Dù bắt máy, cô cũng chẳng buồn nói.
“Em không ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3730589/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.