Sáng hôm sau, Giang Ly bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ báo thức mà chính cô đặt.
Cô thở dài một hơi, đành phải đi làm dù đầu vẫn còn choáng váng, bệnh thì chưa khỏi hẳn.
“ồn quá, tắt báo thức đi," Trạm Lục Hành mơ màng lẩm bẩm, tiện thể xoay người ôm cô vào lòng chặt hơn.
Giang Ly nghĩ đến việc anh đã ném mất chiếc nhẫn của cô, lứa giận lại bùng lên.
Cô không muốn để ý đến anh, nhưng nếu không gọi anh dậy, với cái kiểu ôm gấu này, cô cũng không thoát ra được.
"Tôi phải đi làm, thả tôi ra"
Trạm Lục Hành nhắm mắt, bàn tay lần mò trên mặt cô, cuối cùng đặt lên trán. “Em vẫn còn sốt, đi làm cái gì.
“Tôi không đi không được" Giang Ly gồng sức đẩy anh ra, muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Trạm Lục Hành cuối cùng mở mắt, nhíu mày nhìn cô với ánh mắt mơ màng. “Em định thành người cuồng công việc à? Yêu việc đến mức này sao?"
Giang Ly quay đầu đi, không muốn trả lời anh.
Thấy cô không nói gì, Trạm Lục Hành tưởng cô muốn ngủ thêm, liền nhằm mắt lại, tiếp tục ôm chặt cô.
“Thả tôi ra! Tôi sắp trễ giờ rồi!" Giang Ly lại cố sức vùng vẫy.
Lần này Trạm Lục Hành đã tỉnh hẳn, cuối cùng cũng chịu buông tay.
Giang Ly ngồi dậy, nhanh chóng rửa mặt, thay đồ, xách túi xuống lầu.
Khi cô đang hâm nóng sữa trong lò vi sóng, Trạm Lục Hành cũng từ trên lầu bước xuống.
“Không phải lại là sữa và bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3730588/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.