Giang Ly hét lên, dồn hết sức lao vào anh, nhắm thẳng vào mặt anh cắn một cái.
Nhưng cô yếu, còn chưa chạm được anh thì đã bị gạt phăng ra.
Giang Ly không cam lòng, cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã nhào xuống giường.
Cô thở dốc, nước mắt trào ra không ngừng. Cô đau đớn quá, cả thể xác lẫn tinh thần như bị xé nát.
Trạm Lục Hành ngồi xuống cạnh cô, vuốt mái tóc đã thấm mắt, giọng điệu giễu cợt, “Khóc gì mà khóc? Bảo Bạch Mộc Trạch mua cho cái khác đi, hắn hào phóng thế cơ mà."
Giang Ly khóc, giọng run rẩy. “Chiếc nhẫn của tôi... tại sao anh lại ném chiếc nhẫn của tôi?... Anh từng tặng tôi cái gì chưa? Một cây kim anh cũng chưa từng tặng tôi...
Trạm Lục Hành sững người, hàng mi khẽ rung một chút.
Giang Ly gom hết chút sức lực còn lại, lão đào xuống giường, tập tênh đi ra ngoài
Cô muốn đi tìm chiếc nhẫn của mình.
Trạm Lục Hành bước nhanh một bước, ôm eo cô từ phía sau, đặt cô trở lại giường.
Giang Ly vùng vẫy ngồi dậy, lại bị Trạm Lục Hành đè xuống.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm chiếc nhẫn!" Giang Ly vừa yếu ớt vừa điên cuồng giãy giụa.
Trạm Lục Hành bất lực trước cơn giận dữ của cô, bèn cùng nằm xuống, từ phía sau giữ chặt tay chân cô, “ đừng làm loạn nữa."
“Trạm Lục Hành, tôi hận anh, tôi hận anh!" Giang Ly vừa khóc vừa mắng, đến khi sức cùng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3730067/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.