Giang Ly mở mắt, giọng yếu ớt, “Trạm tổng, hôm nay tôi không khỏe, không có sức tranh cãi với anh. Nhưng cũng mong anh đừng nói bậy."
“Tôi nói bậy chỗ nào? Cô mạnh mẽ lắm, chân chảy máu cũng không hé răng, sốt cũng không nói, chỉ biết trước mặt Bạch Mộc Trạch giả đáng thương thôi à?"
Giang Ly giận đến mức mất như tối sầm lại, Tôi nói thế nào?! Bảo tôi tranh giành với Lưu Nhã Kỳ sao? Tôi làm sao tranh lại người ta được?!
Ngực Giang Ly phập phồng dữ dội, cô bực bội chỉ trích, “Dù tôi có nói, anh sẽ tin tôi sao? Anh sẽ quan tâm tôi à?!"
Ánh mắt Trạm Lục Hành trở nên lạnh lùng, “Cô làm sao biết tôi sẽ không quan tâm cô?"
Giang Ly cười khẩy, giọng mệt mỏi, “Tôi nói tối qua là Lưu Nhã Kỳ tự ngã, sau đó vu oan cho tôi, anh tin không?"
Trạm Lục Hành không hiểu chuyện này liên quan gì, nhưng thẳng thưng đáp. “Tất nhiên là không tin cô. Cô còn biết hạ thuốc người khác, đi hộp đêm câu đàn ông. Nhã Kỳ thì trong sáng hơn cô nhiều
Giang Ly tức đến muốn hộc máu, Tôi là người như thế nào chứ?! Là độc phụ à?
Cô vừa bệnh vừa khó chịu, tối qua bị Lưu Nhã Kỳ hãm hại, lại bị mẹ và em trai trách móc, giờ còn bị Trạm Lục Hành gán mác "độc phụ"
Nỗi tủi nhục dâng tràn, nghĩ đến sự tin tưởng và dịu dàng của Mộc Trạch ca ban nãy, nước mắt cô không kiểm được mà tuôn ra.
Thấy cô khóc Trạm Lục Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3730066/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.